TÔN
GIẢ NAN ĐÀ
Toàn
Không
Một thời Đức Phật ngự tại vườn Cấp Cô Độc, nước Xá Vệ. Một hôm vào buổi sáng, Tỳ
Kheo Nan Đà mặc áo sặc sỡ, đi giày viền vàng, lại vẽ mặt, trông rất kỳ đặc khác
thường, ôm bình bát đi vào thành Xá Vệ khất thực. Khi ấy nhiều Tỳ Kheo (Tăng)
trông thấy thế, liền đến chỗ Đức Phật lễ lạy rồi nói:
- Thưa Đức Thế Tôn,
vừa rồi Tỳ Kheo Nan Đà choàng áo sặc sỡ, đi giày viền vàng đẹp đẽ vào thành khất
thực.
Đức Phật liền bảo một Tỳ Kheo khác đi gọi Nan Đà trở lại gặp Ngài, khi Tỳ Kheo
Nan Đà trở lại đến chỗ Đức Phật lễ lạy rồi, Đức Phật hỏi:
- Nay Thầy vì sao
chưng diện đẹp đẽ như thế để vào thành khất thực?
Tỳ Kheo Nan Đà làm thinh không đáp, Đức Phật nói tiếp:
-
Thế nào Nan Đà, Thầy há chẳng do lòng tin kiên cố xuất gia học đạo sao?
Nan Đà thưa:
-
Đúng vậy thưa Thế Tôn.
Đức Phật bảo:
- Thầy là con nhà
danh giá (vọng tộc) chẳng làm (hành) đúng với người tu do lòng tin kiên cố xuất
gia học đạo, lại chưng diện tô sửa hình vóc rồi vào thành khất thực, như vậy đối
với người thường (bạch y) đâu có khác gì?
Nay Thầy chớ làm như vậy nữa; nói xong đức Phật đi vào tịnh thất.
---
:: ---
Được ít ngày sau, một số Tỳ Kheo lại đến thưa với Đức Phật:
- Tỳ Kheo Nan Đà:
chẳng kham khuôn phép người tu (tu hành phạm hạnh), muốn cởi áo tu hành (pháp
phục), tập lối sống (tập hạnh) tại gia.
Đức Phật bảo một Tỳ Kheo đi gọi, sau khi Tỳ Kheo Nan Đà đến lễ lạy rồi, Đức Phật
bảo:
- Thế nào Nan Đà,
Thầy chẳng ưa tu phạm hạnh (khuôn mẫu phép tắc), muốn cởi bỏ giáo lý và cách ăn
mặc của người tu (cởi pháp y), tập theo thói người thường (tập hạnh bạch y), tại
sao thế?
Tỳ Kheo Nan Đà đáp:
- Thưa vâng, Đức Thế
Tôn! Con vì lòng dục quá nhiều (lừng lẫy), chẳng thể kìm chế được.
- Thế nào Nan Đà?
Thầy không phải con nhà dòng dõi danh giá (vọng tộc), do lòng tin kiên cố xuất
gia học đạo sao?
- Đúng như vậy,
thưa Thế Tôn! Con là dòng dõi danh giá, do lòng tin kiên cố nên xuất gia học đạo.
- Nếu là dòng dõi
danh giá do lòng tin kiên cố thì Thầy chẳng nên như thế, tại sao lại bỏ chính
pháp (giáo pháp tốt đẹp) muốn tập xấu xa (ô uế); người mắc vào dâm dục và uống
rượu sẽ không nhàm chán. Dâm dục và uống rượu là ô uế sẽ đi vào sa ngã, người
có tật này không thể đạt cứu cánh (vô vi).
Nay Thầy nhớ tu phạm hạnh (khuôn mẫu phép tắc), hướng đến đạo quả sẽ có lợi ích
lớn cho Thầy; Đức Phật nói rồi lại nghĩ: “Nan Đà ý dục quá nặng, ta phải
dùng lửa trừ lửa”. Nghĩ rồi, tức thì một tay Ngài nắm cánh tay Nan Đà, chỉ trong
chớp mắt đã đem Nan Đà lên núi Hương sơn. Chỗ ấy có một con khỉ mù xấu xí ở
trong hang đá. Đức Phật hỏi:
- Nan Đà, Thầy có
thấy con khỉ mù không?
- Thưa có thấy.
- Tôn Đà Lợi (người
mà Nan Đà thương nhớ) đẹp hay con khỉ mù này đẹp?
- Làm sao mà ví được,
con khỉ mù này quá xấu xí, làm sao so sánh được với Tôn Đà Lợi đẹp như tiên,
nên lúc nào con cũng nhớ cô gái họ Thích.
Bấy giờ, Đức Phật và Nan Đàn như trong khoảng thời gian duỗi cánh tay biến khỏi
núi Hương sơn liền đến cõi Trời Đao Lợi; lúc ấy chư Thiên (các vị Trời) tụ tập ở
giảng đường Thiện Pháp, cách đó không xa có cung điện bên trong tụ tập vô số
Thiên Nữ đang vui đùa.
Nan Đà nhìn thấy các Thiên Nữ đàn ca múa hát vui đùa như thế, liền thưa hỏi Đức
Phật:
- Đây là chỗ nào mà
nhiều người đẹp đàn ca múa hát vui vẻ như thế?
Đức Phật bảo:
- Thầy tự đến đó hỏi
đi.
Nan Đà liền đi đến, thấy cung điện trang trí đẹp đẽ khác thường, bên trong toàn
là con gái đẹp tuyệt trần, không có một người con trai, Nan Đà liền hỏi:
- Các cô là gì mà
đàn ca múa hát vui chơi đùa rỡn khoái lạc như thế?
Một cô đáp:
- Chúng tôi ở cõi
Trời Đao Lợi đây có 500 Ngọc Nữ đều chưa có chồng, chúng tôi nghe nói có đệ tử
của Thế Tôn ở trần gian tên là Nan Đà con của Di Mẫu (Dì làm mẹ kế), Ngài đang ở
chỗ Như Lai (Đức Phật) tu phạm hạnh; sau khi qua đời ở đó sẽ sinh về đây làm chồng
(phu chủ) của chúng tôi để cùng vui thú với nhau.
Nan Đà nghe thế, trong lòng rất vui mừng, liền nghĩ: “Ta là Nan Đà, là đệ tử
Thế Tôn, lại cũng là con Di Mẫu, đúng là ta rồi, các Ngọc Nữ đẹp tuyệt trần này
đều sẽ là vợ ta cả”. Trong lòng mừng rỡ vô kể, Nan Đà liền chào tạm biệt
các Thiên Nữ rồi trở lui tới chỗ Đức Phật, Ngài hỏi:
- Thế nào Nan Đà,
các Ngọc Nữ ấy nói gì?
- Họ nói: “Mỗi
người chúng tôi đều chưa có chồng, lại nghe nói có đệ tử đức Thế Tôn tên Nan
Đà, con Di Mẫu tu phạm hạnh, sau khi qua đời sẽ sinh đến đây, người này sẽ là
chồng chúng tôi”.
- Nan Đà, ý Thầy thế
nào?
- Vừa rồi khi nghe
các Ngọc Nữ nói, con tự nghĩ: “Ta là đệ tử Thế Tôn, lại con Di Mẫu của Phật,
các Ngọc Nữ này sẽ là vợ của ta”.
Đức Phật hỏi:
- Thế nào, Nan Đà?
Cô gái Thích Tôn Đà Lợi đẹp hay 500 Ngọc Nữ kia đẹp?
Nan Đà đáp:
- Ví như con khỉ mù
đối với Tôn Đà Lợi, Tôn Đà Lợi giống như con khỉ mù đối với các Ngọc Nữ đẹp tuyệt
vời chưa từng thấy bao giờ, Tôn Đà Lợi không thể nào so sánh được với các Ngọc
Nữ kia.
Đức Phật bảo:
- Hay thay! Nan Đà,
hãy khéo tu phạm hanh, Ta sẽ tác chứng cho Thầy, khiến 500 Ngọc Nữ kia đều cấp
cho Thầy.
Khi ấy Đức Phật lại nghĩ: “Ta sẽ dùng nước diệt lửa cho Nan Đà”. Rồi
trong khoảng thời gian như người duỗi cánh tay, Ngài lại cầm cánh tay Nan Đà biến
khỏi cõi Trời, tới thẳng Địa Ngục, ngang qua bao nhiêu chỗ Địa ngục, thấy bao
nhiêu cảnh khổ, làm cho Nan Đà sợ hãi, lông tóc dựng đứng. Như chỗ quỷ ngục cho
trâu cày trên lưỡi tội nhân, chỗ quỷ ngục bỏ tội nhân nằm trên giường chông nhọn
hoắt, chỗ tội nhân bị lửa đốt, v.v.... Tới một chỗ có cái vạc lớn trống không
chẳng có tội nhân, thì dừng lại. Nan Đà thắc mắc hỏi Đức Phật:
- Đây là đâu, mọi
chỗ đều có chúng sanh chịu khổ, chỉ có vạc kia còn trống tội nhân là sao?
Đức
Phật nói:
- Đây gọi là địa ngục
A Tỳ, muốn biết rõ việc này, Thầy hãy tự đi hỏi ngục tốt đang đứng gần cái vạc
đó.
Nan Đà liền đến hỏi ngục tốt:
(Còn tiếp)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment