MẸ
ƠI! XIN ĐỪNG GIẾT CON
Phương Lan
Hôm nay là một ngày buồn, tôi về
thăm lại nơi chốn tôi đã lìa đời hơn tám năm về trước. Kia rồi, toà nhà cổ kính
tường sơn màu vàng, nằm ẩn dưới những hàng cây cổ thụ, cành lá xum xuê. Một bức
rào sắt cao hơn đầu người vây quanh khu khuôn viên rộng lớn. Phía trước, hai
cánh cổng gỗ nặng nề chỉ đóng lại sau 9 giờ đêm, ban ngày lúc nào cũng mở
toang, thấp thoáng bóng người ra vào vội vã. Cổng được gắn vào hai cái cột hình
vuông, mỗi bên khắc một dấu thập đỏ. Trên cổng là một tấm bảng lớn kẻ hàng chữ
" bệnh viện sản phụ khoa " màu trắng nổi bật trên nền sơn màu xanh lá
cây. Phải, nơi đây là bệnh viện dành cho phụ nữ. Những người đàn bà mang thai
vào đây là để sanh con, hoặc để giết con. Có những em bé may mắn được ra chào đời,
và cũng có những em bé bị giết ngay khi còn trong bụng mẹ, tôi là một trong những
em bé xấu số đó.
Nơi đây tám năm về trước, tôi đã bị
chết một cách thê thảm. Người ta tàn nhẫn kéo tôi ra khỏi bụng mẹ, vứt tọt vào
trong một cái chậu. Dao kéo làm da tôi rách một vệt dài, cú ném mạnh làm xương
tôi gãy dập, tôi đau đớn quằn quại vài phút rồi xuôi tay. Có nhiều tiếng nói
lao xao:
- Thai nhi coi trộng đấy chứ, chắc
phải trên một kí.
- Ừ, để trễ quá, lẽ ra phải hoá kiếp
cho nó sớm hơn.
- Coi xem trai hay gái?
- Con gái… Ý da! nó chưa chết, xem
kìa! tim còn đập…
- Kệ nó mấy bà ơi! đừng nhìn, người
nào nhìn sẽ bị nó bắt hồn đó.
- A di đà phật, tụi mình không thù
oán, đừng bắt các chị nghe bé?
Nhiều tiếng cười rúc rích, rồi tiếng
một người khác gắt khẽ:
- Làm việc đi! trễ rồi...
Người ta thản nhiên cười đùa, như
đã quá quen với những cảnh này. Nằm trong cái thau nhôm lạnh giá, tôi còn thoi
thóp thêm một lúc nữa rồi mới ngưng thở, máu trong người tôi chảy ra hết qua
cái cuống rốn bị đứt lìa. Tôi thấy người nhẹ tênh và tôi dập dềnh bay lên, người
tôi như mọc cánh, một đôi cánh trong suốt, dần dần tôi cũng trở nên trong suốt.
Khi chết, người ta trở nên vô hình, nhưng vẫn nhìn thấy cõi hữu hình. Tôi thấy
mẹ tôi nằm trên băng ca đang được người ta đẩy tới phòng hồi sinh, tôi thấy
thân xác tôi nhỏ xíu, tím bầm, nằm trong cái chậu nhầy nhụa máu cùng với lá
nhau, vật thể nối liền giữa tôi và mẹ tôi, vừa được người ta lấy ra từ cơ thể của
bà. Tôi cũng nhìn thấy các cô y tá đang làm vệ sinh, lau dọn, sửa soạn cho một
ca mới, lại một em bé không may nữa…
Hàng ngày có bao nhiêu em bé không
may phải lìa đời một cách tức tưởi? những thân xác bé bỏng đó sẽ bị thiêu hủy
cùng với những đống thịt thối rữa được cắt lìa khỏi những cơ thể bệnh hoạn hay
gặp tai nạn: những cánh tay, cẳng chân, những lá gan bầm tím, những khúc ruột
xình thối, những cái bướu ung thư… Cái đống thịt người đó bốc lên một mùi khăn
khẳn, ai đi ngang cũng phải bịt mũi. Không muốn chứng kiến thêm, tôi buồn rầu
bay đi...
Thương ơi! những bé thơ chết không
một nấm mồ, linh hồn bé sẽ về đâu?
Không biết đi về đâu, tôi lang
thang chỗ này, chỗ kia. Đôi khi tôi len lỏi, trà trộn vào những người sống, tôi
đứng ngay cạnh họ mà họ không biết, nên vô tình họ đã để lộ chân tướng. Lại có
lần tình cờ nghe được câu chuyện của một nhóm người đang bàn tán, âm mưu một việc
làm phi pháp, tôi biết được những điều bí mật mà người đời không biết...
Tôi cũng thích ngao du đó đây, ngắm
nhìn những cảnh đẹp. Có lần bay ngang một bãi biển vắng, tôi dừng lại để nghe
sóng vỗ, và tôi nhìn thấy một cặp tình nhân đang hôn nhau. Họ còn trẻ lắm, cô
gái chỉ chừng mười sáu tuổi, còn chàng trai chưa tới hai mươi. Tôi đứng ngay
sát bên họ, nhưng họ không nhìn thấy tôi, hai người đang say mê ngắm cảnh hoàng
hôn trên biển vắng, mặt trời từ từ chìm xuống đáy nước, chàng trai thủ thỉ với
cô bạn những lời tình tự âu yếm. Lắng nghe họ nói chuyện, tôi mỉm cười, tình
yêu sao mà đẹp quá, thơ mộng quá. Trời tối hẳn, gió càng lúc càng mạnh, sóng vỗ
vào ghềnh đá nghe ầm ầm, đôi tình nhân đứng lên, nắm tay nhau đi về phía khách
sạn ở gần đó, tôi theo sau họ, cách một quãng ngắn. Dáng điệu ngây thơ, rụt dè
của cô gái khiến tôi hiểu đây là lần đầu tiên cô dấn thân vào một cuộc phiêu
lưu nguy hiểm. Bây giờ họ đang đứng trước một căn phòng ấm cúng, bên ngoài
trăng tỏ, bên trong có ánh đèn mờ ảo, có nhạc dìu dặt quyến rũ. Cô gái bỗng dừng
chân nơi ngưỡng cửa, ngập ngừng không muốn vào, tôi vội vã chen vào giữa hai
người, ghé sát tai cô, khuyên nhủ:
- Phải đấy, đừng vào, vào đây sau này cô sẽ hối hận đó. Và tôi dục, về đi, về
nhà ngay đi! cha mẹ cô đang chờ.
Nhưng cô ta vẫn đứng im, tôi bèn
nói với cả hai:
- Hai người trẻ tuổi ơi! tình yêu
của tuổi học trò chỉ đẹp khi biết giữ cho trong sạch. Nếu các người chưa sẵn
sàng đi đến hôn nhân thì nên dừng lại đi! đừng tiến xa hơn, đừng dẫm lên những
vết chân lầm lỡ của cha mẹ tôi.
Tiếng nói của tôi tan vào tiếng
gió rì rào, chẳng ai nghe thấy gì hết, tôi cố gắng nói lớn hơn, nhưng vô ích.
Sau nhiều lần cố gắng nhưng không có hiệu quả, tôi chán nản bỏ đi. Ký ức của
tôi quay trở lại thời gian tám, chín năm về trước, dạo đó cha mẹ tôi đều là những
sinh viên rất trẻ, vừa mới đặt chân vào ngưỡng cửa của trường đại học Y khoa,
tương lai đầy hứa hẹn, nhưng con đường học vấn còn dài. Họ đến từ hai thành phố
khác nhau, gặp nhau nơi sân trường, rồi yêu nhau. Họ yêu nhau ròng rã gần cả
năm trời, tình yêu càng ngày càng khắng khít, thân mật. Một đêm mưa gió, cha tới
thăm mẹ nơi gác trọ, và ở lại không về…
Tôi vào đời ngay đêm hôm đó, cả
hai người đều không ai ngờ tới. Nằm trong bụng mẹ êm ấm lắm, tôi thở bằng hơi
thở của mẹ, tim tôi đập theo nhịp tim của mẹ, tôi sung sướng lớn lên trong cái
nôi êm ái đó. Tôi yêu mẹ, cảm thấy như có một sợi dây thiêng liêng vô hình ràng
buộc hai mẹ con. Còn trong bụng mẹ, mà tôi biết hết, những lần cha mẹ tôi tắm
biển, tôi như " ngửi " được mùi nồng mặn của nước biển qua hơi thở của
mẹ, tôi nghe thấy tiếng chim hót, tiếng sóng rạt rào, và cảm nhận được những
tia nắng ấm thấm qua làn da bụng mỏng manh của mẹ. Những lần hai người dạo chơi
trên những cánh đồng, ngắm phong cảnh đẹp, cha âu yếm nói với mẹ:
- Em xem kìa…
Tôi cố tưởng tượng ra bầu trời cao
thăm thẳm, những thung lũng bạt ngàn, những cánh đồng hoa dại, những con suối,
ngọn đồi xinh tươi, từng đàn chim trời… Nhưng không thể, bởi vì tôi chỉ là một
thai nhi, thị giác của tôi chưa phát triển, nhưng tôi biết thế giới này đẹp lắm,
và tôi nôn nao mong đợi cái ngày được ra chào đời.
Tôi được ba tháng, mẹ mới báo tin
cho cha, tôi hồi hộp chờ nghe xem ông nói gì, cha tôi không mừng như tôi tưởng,
ông có vẻ lo lắng, hai người tranh luận sôi nổi, rồi họ cãi nhau, cha nói:
- Anh không muốn có con bây giờ,
chưa phải lúc.
Im lặng một hồi, tôi nghe mẹ khóc
thút thít, rồi tiếng cha tôi cất lên, thật nhỏ:
- Bao lâu rồi?
- Ba tháng.
- Ba tháng cơ à? sao không cho anh
biết sớm hơn?
- Tại em muốn chắc chắn rồi mới
báo cho anh. Mới có kết quả thử nghiệm hôm qua.
- Không sao, cũng chưa muộn, còn kịp.
- Kịp làm cái gì cơ? Mẹ hỏi giọng
run run.
- Phải hủy nó đi chứ làm gì nữa?
- Phá thai à?
Mẹ kêu lên sợ hãi, tôi cũng đứng
tim trong vài giây, cha định giết tôi ư?
- Tàn nhẫn quá! Mẹ nói.
- Bây giờ nó chưa phải là một đứa
bé. Cha nói giọng thản nhiên, như ông vẫn thản nhiên đo đạc, mổ xẻ những xác chết
ngâm formol trong cơ thể học viện, nó mới chỉ là một bọc nhầy dài chừng 5 phân,
nặng 100 gram, to bằng và trông cũng giống như cái trứng vịt lộn…
- Im đi, thứ người không tim!
Những ngày sau đó, họ vẫn tiếp tục
cãi nhau. Mẹ khóc lóc, còn cha thì hết năn nỉ đến giận dữ, rồi lại thuyết phục:
- Có con bây giờ, anh hoặc em sẽ
phải nghỉ học. Chẳng lẽ bao nhiêu công khó của chúng ta trước đây để qua kỳ thi
tuyển, bây giờ phải đổ sông, đổ biển hết chỉ vì một đứa bé? Còn nữa, lấy tiền
đâu ra để nuôi nó? chúng ta đều là những sinh viên chưa ra trường, đâu có nghề
nghiệp gì trong tay?
Mẹ cúi đầu thở dài, nét mặt buồn
xo, tôi hoảng lên:
- Mẹ! nói gì đi chứ? chẳng lẽ mẹ cũng
đồng ý giết con?
- Không! dù thế nào đi nữa em cũng
nhất định sẽ giữ nó. Mẹ chống đỡ một cách yếu ớt, trời sinh voi, sinh cỏ, có ai
chết đói bao giờ? gì chứ việc làm lương thấp, tìm đâu chẳng có?
- Tùy cô! Cha bắt đầu nổi nóng, nếu
cô muốn tự ý quyết định thì cứ việc lo lấy.
Cha giận dữ bỏ đi, mẹ nhìn theo
oán hận, bà khóc cạn cả nước mắt. Những ngày sau đó, mẹ sống trong lo sợ, phập
phồng, đau khổ làm bà mất ăn mất ngủ, ốm nghén làm mẹ gầy sút đi. Qua ba tháng,
tôi lớn nhanh lắm, bụng mẹ bắt đầu đội áo, mẹ xấu hổ, cố lánh mặt mọi người,
tinh thần bà sa sút lắm rồi. Mấy tuần sau, cha trở lại, hạ một chiêu cuối cùng:
- Em muốn bỏ tương lai là một bác
sĩ giàu sang, danh vọng để đổi lấy địa vị của một người lao động hạng bét thì
tùy em. Nhưng còn danh giá gia đình nhà em, làm sao cha mẹ em chịu nổi tai tiếng
khi có cô con gái không chồng mà chửa hoang?
- Sao chúng mình không làm đám cưới?
Anh vẫn nói rằng anh yêu em, thề thốt sẽ cưới em làm vợ, và em đã tin anh… Đứa
con này là kết quả tình yêu của chúng mình...
- Không, nó là kết quả của sự lầm
lỡ thì đúng hơn. Chúng ta chưa đủ điều kiện để kết hôn. Thôi, bỏ đi đừng tiếc,
một đứa con thì có khó gì? sau này, khi ra trường, chúng mình sẽ làm đám cưới,
lúc đó em muốn mấy đứa mà chẳng được?
Mẹ có vẻ xiêu lòng, bà thôi không
chống đối nữa. Thế là số phận của tôi đã được định đoạt: tôi phải chết! Tôi sắp
bị giết, một việc giết người hợp pháp, không bị pháp luật kết án, nhưng còn
lương tâm? Trời ơi! lương tâm người ta để đâu?
Người ta sửa soạn cho cái chết của
tôi nhanh nhẹn lắm, vì tôi đã được hơn bốn tháng rồi, càng để lâu, việc giết
người sẽ càng khó khăn hơn. Chỉ một tuần sau, nhà thương đã cho mẹ một cái hẹn…
Tôi cố phản kháng bằng những cái đạp thật mạnh trong bụng mẹ, nhắc nhở cho bà
biết rằng tôi đã là một sanh linh, một con người, và tôi đòi quyền được sống.
Nhưng sức tôi yếu lắm, tôi chỉ là một thai nhi mới hơn bốn tháng, những cái đạp
của tôi chỉ làm bụng mẹ hơi rung nhẹ, nhưng bà cũng cảm thấy. Mẹ thở dài, đưa
tay xoa bụng, bà cúi xuống thì thầm với tôi:
- Mẹ xin lỗi con, mẹ không còn
cách nào khác. Con hãy tha thứ cho mẹ.
- Không! Tôi hét lên, giết người
thì không thể tha thứ, con sẽ không tha thứ cho cả cha lẫn mẹ.
Rồi tôi nức nở, và tôi lạy lục,
kêu van:
- Con không muốn chết… lạy mẹ, xin
đừng giết con!
Nhưng những lời van xin của tôi đều
vô ích, người ta coi danh giá gia đình, địa vị sang giàu quí hơn mạng người. Mọi
công việc đã được xếp đặt, nhà thương là đoạn đầu đài của tôi. Ngày hẹn, cha trốn
biệt, mẹ tự đến nhà thương một mình, càng tới gần, bà càng đi chậm lại, còn tôi
thì không ngừng kêu thét:
- Mẹ, quay lại đi! Đừng vào, van mẹ
đừng vào…
Nhưng bà vẫn chệnh choạng bước tới,
qua cái sân rộng là tới căn phòng nạo thai, căn phòng sát nhân kinh tởm, đoạn
đường chỉ một quãng ngắn, nhưng sao mẹ thở dốc? Sợ hãi hay hối hận làm bà chùn
bước? Mẹ lê từng bước một cách khó nhọc, cứ vài bước, bà lại ngập ngừng, và mỗi
lần như vậy tôi lại hy vọng, để rồi thất vọng và sau cùng là tuyệt vọng khi tôi
nhìn thấy căn phòng màu vàng: mẹ đã đưa tôi tới nơi, tới chỗ tôi sẽ bị giết!
Bất thình lình, hai cánh cửa mở
toang, bên trong lố nhố những người áo trắng. Hai cô y tá chạy ra đón, nắm tay
dẫn mẹ vào bên trong, bà đi theo họ như một người máy, mắt bà ráo hoảnh, giọt
nước mắt đọng trên đó đã khô tự bao giờ, bà đưa hai tay lên ôm mặt, không nhìn
ai cả. Bác sĩ bảo mẹ nằm lên bàn mổ, trong lúc ông sửa soạn đeo găng tay, tôi
quẫy lên trong bụng mẹ, hét lên thất thanh:
- Dừng lại! hãy dừng ngay công việc
giết người lại! Van các người cho tôi được sống!
Nhưng bác sĩ đã chụp thuốc mê cho
mẹ rồi. Mẹ mê, nhưng tôi vẫn tỉnh, tôi nhìn thấy dao kéo sáng loáng, và tôi sợ
hãi co rúm người lại, thét lên kinh hoàng khi thấy những dụng cụ đó thò vào… Từ
cái sống qua cái chết kinh khủng lắm, đau đớn lắm, tôi không muốn nhắc đến,
nhưng không bao giờ tôi quên được tôi đã chết như thế nào.
Trong cõi siêu hình, tôi nhập bọn
với những linh hồn vừa mới lìa đời, hoặc chưa siêu thoát như tôi, lang thang khắp
đó đây. Tôi vào chùa, vào nhà thờ, trường học, tôi ngồi cạnh mấy đứa học trò,
chẳng ai nhìn thấy tôi, tôi vào cả rạp hát, đi lẫn vào đám đông...
Một buổi xế chiều, tôi vào chơi
nghĩa trang. Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo tung bụi mờ mịt mỗi khi có cơn gió lớn,
những đám lá khô đuổi nhau nghe xào xạc, hai hàng cây dương liễu đứng phơi
mình, ủ rũ trong ráng chiều. Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng nhạt của một ngày
sắp tắt chiếu phớt trên những mồ mả chập chùng, đổ bóng những hàng bia mộ thành
những vệt dài song song trên mặt đất, nghĩa trang về chiều mang một vẻ buồn thê
lương. Tôi nhìn thấy một đám người đứng xúm xít quanh một cái mả vừa mới đắp, đất
vẫn chưa khô, những cây nhang cắm trên mả còn đang tỏa khói. Thân nhân
đang sửa soạn ra về, mắt người nào cũng đỏ hoe và đầu thì chít khăn tang. A!
thì ra đây là một đám ma vừa mới chôn. Phủ trên nấm mộ, cơ man nào là hoa, nhiều
hoa quá, tôi tự hỏi người này lúc còn sống chắc được nhiều người yêu mến, nên
lúc chết được nhiều vòng hoa tiếc thương? hay chỉ vì gia đình giàu có nên làm
đám ma lớn? làm sao tôi biết? Người nhà có đám tang đã ra tới cổng, còn tôi thì
đi ngược đường với họ, vào sâu bên trong. Lác đác đó đây vài nấm mộ cũng có hoa
tươi, chứng tỏ vừa mới được người nhà thăm viếng. Tôi có thể phân biệt nấm mộ
nào được chăm sóc kỹ lưỡng, nấm mộ nào bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm… Có những
lăng mộ xây cất cầu kỳ, trái lại cũng có những cái đơn giản chỉ là một tấm xi
măng hình chữ nhật, một đầu có dựng cây thánh giá. Tôi thở dài, đơn giản hay cầu
kỳ, thì ngưòi nằm dưới đó cũng sẽ trở thành cát bụi, chẳng ai còn đó mãi để ngắm
mộ của mình.
Trời đã tối hẳn, màn đêm đang
buông xuống bao phủ cảnh vật, giờ này những người đi thăm mộ đã ra về hết, nghĩa
trang vắng vẻ không một bóng người. Tôi đi len lỏi giữa những nấm mộ, ngước
nhìn lên bầu trời tím đậm, những vì sao lấp lánh như kim cương, ông trăng mới
nhô lên khỏi ngọn cây, mặt trăng xanh xao toả ánh sáng bàng bạc xuống trần
gian. Rồi tôi cúi xuống, nhìn những xác chết ở sâu dưới đáy mộ. Cái xác mới
chôn, da thịt xình thối nhưng chưa rữa, khăn liệm còn nguyên màu trắng toát. Những
xác chết lâu năm trông đều từa tựa như nhau: cũng bộ xương màu xám, cái đầu lâu
với hai hốc mắt sâu hoắm, hàm răng nhe ra nhăn nhở… tất cả ngập trong một thứ
nước bùn đen, lúc nhúc ròi bọ. Tôi nhìn thấy một cái xác có chùm tóc dài dính bết
thành từng nạm… cơ thể con người, xương và tóc là những thứ lâu tan rã nhất. Bộ
tóc dài chứng tỏ xác người là một phụ nữ, người này xưa kia lúc còn sống là một
mỹ nhân hay là một cô gái xấu xí? làm sao biết được? Tôi thử tìm xem xác nào là
xác trí thức, xác nào là xác người ăn mày? không có gì khác biệt cả. Rồi tôi
tìm xem xác nào giàu, xác nào nghèo? cũng chịu, không thể phân biệt. Khi chết,
mọi người đều bình đẳng như nhau, mọi thứ: giàu sang, phú quí, danh vọng, bạc
tiền lúc còn sống, chỉ là phù vân, khi chết không ai mang theo được gì. Thế mà
lúc sống, người ta mưu mô tranh dành, xâu xé lẫn nhau, thậm chí đôi khi gây ra
tội ác cũng chỉ vì những thứ phù vân đó.
Như cha tôi chẳng hạn, ông sẵn
sàng đạp đổ mọi chướng ngại vật trên đường đi, để đạt tới mục tiêu tối thượng của
ông là giàu sang, danh vọng. Và ông đã đạt được, bây giờ ông sống trong phú
quí, bạc tiền, nhưng không thanh thản, vì lòng tham không dừng tại đó, cứ thúc
đẩy bắt ông phải tiến tới mãi. Cả đời vất vả bon chen, tâm trí không lúc nào thảnh
thơi cũng chỉ vì những của phù vân không đáng gì, thật tội nghiệp. Tôi quên
nói, vợ của ông bây giờ không phải là mẹ tôi. Sau biến cố đó, hai người xa
nhau, chỉ ít lâu sau, cha tôi cưới vợ là một cô gái con nhà giàu. Mẹ tôi hận
người yêu bội bạc, bà ốm liệt giường, gần như điên loạn một thời gian dài. Khi
bình phục, bà chẳng còn nhớ những gì trong quá khứ, cũng tốt thôi, để bà khỏi
đau khổ vì dĩ vãng buồn. Rồi mẹ xuống tóc đi tu, mặc áo nâu xòng, mượn câu
kinh, tiếng kệ tìm sự bình an cho tâm hồn, bà lánh xa cõi tục, quên đi những hệ
lụy của cuộc sống…
Tôi thở dài, không muốn nghĩ ngợi
thêm nữa. Đêm đã khuya lắm, giun dế, côn trùng đang cùng nhau trỗi giọng đồng
ca. Trên cao trăng sáng vằng vặc, thoảng trong không gian có mùi hương của hoa
nhài, hoa nguyệt quế… một đêm thật yên tĩnh, thật đẹp, nhưng cũng thật buồn cho
những kẻ bơ vơ. Tôi bay là là trong ánh trăng, ngắm những quả cầu lửa bay lởn vởn
trên những ngôi mộ, đó là những đốm lân tinh bốc lên từ xương người rữa mục, gặp
lạnh thì phát sáng. Người ta gọi đó là ma trơi, không ai dám vào nghĩa trang
lúc ban đêm cả, người ta sợ ma, sợ người chết. Nghĩ cũng lạ, những người nằm
đây, lúc sanh tiền ai cũng có gia đình, có người thân yêu cùng sống chung dưới
một mái nhà, cùng ăn, cùng ngủ, cùng mưu sự những việc riêng, thế mà khi chết
đi, người nhà lại sợ? thật là khó hiểu…
Một chiếc lá rơi làm tôi cắt dòng
suy nghĩ, tôi ngẩng lên, bất chợt trông thấy một cô bé tóc vàng có đôi cánh màu
hồng rất đẹp, đang ngồi ca hát trên một nấm mộ, cô ngồi đây từ lúc nào, tôi
không để ý. Cô còn bé lắm, chắc chưa được hai tuổi đâu, nhưng so với tôi, một
thai nhi mới gần năm tháng, thì cô lớn hơn nhiều. Thấy tôi, cô mỉm cười, vẫy lại
gần:
- Lại đây bé ơi! chị tên Emily,
còn em tên gì?
- Em không có tên. Tôi nói.
- Tại sao thế? Cô tròn xoe đôi mắt
xanh biếc nhìn tôi ngạc nhiên, ai cũng phải có một cái tên để gọi chứ?
- Nhưng em không có. Tôi buồn bã
nói, vì em chưa được sanh ra.
Cô bé lúc lắc cái đầu tóc quăn, tỏ
vẻ không hiểu, tôi hỏi:
- Chị từ đâu tới đây?
- Chị ở trên trời, hôm nay về thăm
gia đình, vì là ngày giỗ của chị, rồi chị ra đây chơi…
- Ngày giỗ là ngày gì hả chị?
- Là ngày kỷ niệm một người thân
đã qua đời. Gia đình tụ họp nhau lại, thắp nhang để tưởng nhớ và cầu nguyện cho
người chết.
Thế ư? tôi chết đã tám năm rồi, mà
sao chẳng ai nhớ và cầu nguyện cho tôi? cũng chưa bao giờ có ai thắp cho tôi một
nén nhang, hoặc đốt cho tôi một ngọn nến. Người ta đã quên chuyện cũ, mà họ coi
là một biến cố rất nhỏ.
Cuộc sống bận rộn, người ta mải lo
cơm áo, mải lo hưởng thụ, có ai dư thì giờ nghĩ đến những đứa bé vô tội đã chết
dưới tay họ khi chưa được ra chào đời? có lẽ họ cũng chẳng còn nhớ những gì họ
đã làm. Thấy tôi đứng ngẩn ngơ, chị Emily hỏi:
- Bao giờ em mới về trời?
- Em cũng không biết nữa.
Nói xong, tôi từ giã chị, bay đi.
Đã quá nửa khuya, ông trăng biến đâu mất, sương xuống ướt đẫm cỏ cây, một con
chim vạc bay ngang cất tiếng kêu ảo não. Giờ này mọi người còn đang say giấc điệp,
tôi bay lập lờ trong sương đêm, cũng chẳng biết về đâu. Đêm tàn dần, nơi chân
trời phía đông vừa ló lên vài tia sáng yếu ớt, bầu trời từ từ hừng sáng, một
ngày mới lại bắt đầu…
Những khi buồn, tôi thường hay đi
tìm bạn, bạn bè của tôi đa số là những đứa bé đồng cảnh ngộ như tôi, chúng tôi
họp thành từng đoàn vất vưởng, lang thang, tìm những nơi có nhang đèn, cúng kiến
để hưởng chút hơi ấm. Đêm Giáng sinh, chúng tôi theo mọi người đi xem lễ. Nhà
thờ đông và vui, tôi nhìn thấy tượng Chúa hài đồng nằm trong máng cỏ, vây quanh
là Đức Mẹ đồng trinh và các Thánh, lại có cả những kẻ chăn cừu… Trên cao, bầu
trời đầy sao lấp lánh, những thiên thần có đôi cánh trắng bay luợn, hát mừng
Chúa giáng sinh ra đời. Trong nhà thờ, cha xứ mặc áo lễ, và ca đoàn nhà thờ đã
sẵn sàng cho thánh lễ nửa đêm, con chiên quì chật kín trên những hàng ghế. Tiếng
thánh ca và tiếng kinh cầu vang lên, không khí có vẻ thiêng liêng quá, chúng
tôi cũng quì xuống cầu nguyện:
- Lạy chúa Jesus là đấng cứu thế,
lạy mẹ Maria nhân từ, xin cứu rỗi linh hồn chúng con. Amen!
Tự dưng tôi bỗng thấy lòng dịu lại,
thanh thản lạ thường, tiếng kinh cầu hay phép màu nào đã làm tan đi băng giá
trong tim tôi? cho tôi cảm giác ấm áp như vừa được an ủi, vỗ về. Tôi ngước nhìn
lên, tượng mẹ Maria sáng toả hào quang, tay Mẹ dang ra như đang ban phước lành
cho chúng sinh, một niềm tin bỗng dâng lên, tôi xúc động, kính cẩn cúi đầu tạ
ơn Mẹ.
Sau mùa Giáng sinh, người ta sửa
soạn đón Tết. Đêm nay là đêm cuối năm, đêm xum họp của tất cả mọi người trong
gia đình, nhà nào cũng đèn nến sáng choang, bàn thờ nghi ngút khói hương. Mọi
người tề tựu đông đủ, chờ đón giao thừa, chắc không ai biết có những linh hồn
trẻ thơ vất vưởng, lang thang không biết về đâu. Rồi tiếng pháo giao thừa nổ
vang, đồng loạt với những tiếng chuông chùa, chuông nhà thờ dồn dập đổ, tiễn
năm cũ, đón mừng năm mới, người ta hân hoan chúc tụng lẫn nhau. Ngày đầu năm,
thiên hạ đi nhà thờ, đi lễ chùa đông nườm nượp, cầu nguyện mọi sự tốt lành cho
năm mới.
Xin mọi người hãy dành ít phút để
cầu nguyện cho chúng tôi, những đứa bé xấu số, khát khao mong được ra chào đời,
nhưng không được toại nguyện nên còn vương vấn mãi cõi trần. Xin cầu nguyện cho
chúng tôi sớm được siêu thoát về cõi vĩnh hằng, và xin hãy dừng lại việc giết
những thai nhi vô tội. Mong lắm thay!
PHƯƠNG LAN
* Mong được dịch ra nhiếu
thứ tiếng và phổ biến đến khắp nơi trên thế giới, nhất là các cộng đồng tôn
giáo,
mục đích là để dừng lại những
vụ phá thai.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
MOMMY!
PLEASE (DON’T KILL ME)
by Phuong Lan
Today is a sad day. I am returning to the place where I
left this world eight years ago. There it is, the old building, painted
in yellow, situated under colossal trees’ hefty foliage. A tall metal
fence encircles a big courtyard. In front, a gate with two heavy wooden
doors closed only after 9 p.m. During the day, it’s always wide open with
people bustling around. This gate is attached to two square posts with a
red cross engraved on each side. Atop the gate, a big rectangular board
with white sign printed “Obstetrics and Gynecology Hospital” contrasted the
dark blue background. Yes! This is a hospital for women, pregnant women come
here to deliver or to kill their babies. There are babies fortunate to be
born, and there are babies killed in their Mommy's womb, I am one of the
unfortunates.
Eight years ago, right here, I died a gruesome death.
People mercilessly yanked me out from Mommy's womb and tossed me in a cold
aluminum basin. Scissors and knives slashed some gashes on my skin and
the hurl ruptured and crushed my bones. My body contorted with
excruciating pain for a few long minutes and desisted. Some chattering:
-
This foetus is completely developed, perhaps it weighs one
kilogram or more.
-
Yes, they left it too late to abort, it should be done much
earlier.
-
Is it a boy or a girl?
-
It’s a girl ... Oh no! She’s not dead yet. Look! Her
heart’s still beating.
-
Ignore her, ladies! Don’t look, she might snatch your
soul.
-
Namo Amituofo. You and we don't have any grudges against
one another, please
don't snatch
our souls, little one!
-
Reborn soon baby! Good luck this time.
There were some giggles, then somebody else reminded loudly:
-
Keep working! It’s getting late.
These people casually joked around, as they were too familiar
with these scenes.
Lying in that cold basin, I gasped for a little longer and
finally stopped breathing. My entire blood had drained through the
severed umbilical cord. I felt weightless as I bobbed up feeling like
growing wings, a translucent pair of wings. Eventually I became
transparent. When being dead, people became invisible, but they still see
the visible world. I saw Mommy lying on a gurney and was being wheeled to
the recovery room. I saw my own tiny body in the basin, purple with bruises
and bathed with blood, and the placenta, the organ that connected Mommy and me
together recently removed from her body. I also saw the nurses cleaning
up and be ready for the next case, another unfortunate baby … How many babies
must die untimely every day? Those tiny bodies would be destroyed
together with other decayed body parts, disjointed by disease or by accidents:
arms, legs, black and blue livers, swollen and rancid part of the intestines,
cancerous tumors ... This mound of body parts emitted a noxious smell that had
everybody cover their nose when passing by. Not wanting to watch anymore,
sadly I drifted away.
How heartbroken! Those babies died without a grave, where would
their souls be? I didn’t know where to go so I wandered around.
Sometimes, I mingled among the living. I stood next to them but they were
not aware of my presence. Unknowingly, they showed their true face.
Once, I accidently heard a group of people planning an illegal act, so I knew
many secrets the others didn't know.
I also liked to travel, admiring magnificent scenery. One
time, while flying over a desolate beach I noticed a couple kissing as I
stopped to listen to the waves crashing against the rocks. They were very
young. The girl was about sixteen or seventeen and the boy not yet twenty
year old. I was right next to them but they didn't see me because they
were busy contemplating the sunset on the beach. The sun was slowly
sinking into the sea water. The boy murmured loving words to his
girl. Listening to their conversation, I smiled. How beautiful and
romantic love is.
The night came, the wind blew harder and the thundering waves
smashed onto the rocks. The young couple rose and hand in hand, walked
toward the hotel. I followed them in a short distance. The girl’s
innocent and coy demeanor implied that this was the first time she ventured in
a dangerous adventure. Now, they were standing in front of a warm and
cozy room. Outside, the moonlight was bright, inside, the light was
enticing and the music romanticizing the ambiance.
All of a sudden, the girl stopped at the door, hesitant and
didn't want to enter. I quickly stood between them and advised to her
ear:
-
That's right! Do not enter, or you’ll be sorry!
And I hastened her:
-
Go home, go home this minute, your parents are waiting for you!
But the girl stood there immobile. I then said to the
couple:
-
Young people, puppy love is only wonderful when it’s pure.
If you are not ready for
marriage then please stop, don't
go further, and don’t follow in my parents'
footsteps.
No one heard my voice because it evanesced with the murmur of
the wind. I tried to speak louder, but it was useless. After many
trials in vain, I gave up and left.
My memory went back nine or ten years ago, when my parents just
started Medical School. They expected to have a bright future, although
they needed to spend many years in school. They came from different
cities, met and fell in love. Their love became intimate as they got
closer. On a rainy night, Daddy visited Mommy at her apartment and never
went home. Unexpectedly, I was conceived that same night. Staying
inside Mommy's womb, I felt snugged and warm. I breathed Mommy's breath,
my heartbeats synchronized with hers. I was happy growing in that soft
and tranquil crib.
I loved Mommy, I felt a spiritual and invisible bond that tied
us together. Living inside Mommy, I knew everything. When my
parents swam in the ocean, I could "smell" the salty ocean breeze through
my Mommy's breath. I experienced the birds chirping, the waves slapping,
and the warm sunlight through Mommy's translucent skin. When they walked
in the prairie, enjoying impressive scenery, Daddy said tenderly to Mommy:
-
Honey, look...
I tried to imagine the deep space, the endless valleys, the
wildflowers prairies, the whispering streams, the green hills and flocks of
birds … everything that they could see. But it was impossible, because I
was only a fetus, my eyesight hasn't developed. However I knew how
beautiful this world is, and I was anxious to be born.
When I was three month old, Mommy announced the news to
Daddy. I was eager to know what he had to say. He was not happy as
I expected, he seemed worried. They argued and then they had a big
fight. Daddy said:
-
I don't want to have children now. It’s not the right
time.
After a while, I heard Mommy crying, then Daddy asked softly:
-
How long have you been pregnant?
-
Three months.
-
Already three months? How come you didn’t let me know
sooner?
-
Because I wanted to be sure before letting you know, I just had
the results
yesterday. Mommy replied.
-
Never mind. It’s not too late, there is still time.
-
Time for what? Mommy asked, quivering.
-
Abort it. What else?
-
Abortion?
Mommy exclaimed in fear, I held my breath for a few seconds,
Daddy’s planning to kill me?
-
Too cruel! Mommy said.
-
It’s not a baby now. Daddy said nonchalantly, as casual as
he’s measuring evidence
or
dissecting cadavers, soaked in formaldehyde, it’s only a slimy pouch,
approximately 5 centimeters
and 100 grams, about the size of a fertilized duck egg.
-
Shut up, heartless man! Mommy shouted.
They continued arguing the following days. Mommy sobbed,
Daddy tried different tactics. He would beg and enrage, he also tried to
convince her:
-
If we have a child now, either you or I will have to interrupt
our education. All of our
hard work to pass many
exams would be wasted, because of a baby? Also, where
will we find means to bring
it up?
We are ungraduated students
with no job.
Mommy sighed, her face saddened. I was worried:
-
Mommy, say something. It can’t be possible that you agree
to kill me, too?
-
No, regardless, I will definitely keep it! Mommy was
fighting weakly, she continued
“God creates and cares for
His creations, nobody has to starve. If we accept a low-
wage job, we will get it.”
-
It’s up to you. Daddy got furious, if you want to
decide it on your own, then be it.
Daddy left in anger, Mommy’s looks followed him with
animosity. She cried until her tears dried up. Mommy lived in
worries, anxiety and misery. Lack of sleep, in addition to morning
sickness caused her to lose so much weight. After three months, I grew
considerably fast. Mommy’s belly started to show and she was
embarrassed. She tried to hide it, her spirit was very low.
Many weeks later, Daddy returned and blew his last strike:
-
It's up to you if you want to exchange a bright future and fame,
a chance to be an
affluent physician for a
lower-rung worker. But how about your family's reputation?
How can you give your
parents a very bad name for being pregnant out of wedlock?
- Why
don't we get married?” Mommy innocently asked, you always said you love me
and promised to marry me, I
trusted you ... This baby is our love's result.
- No,
it’s actually the result of a mistake. We are not in any condition to get
married.
But don't you regret
it, after graduation, you can have as many children as you want.
Daddy promised.
Mommy appeared to be convinced. She had stopped
fighting. So, my destiny was decided: I had to die! I was going to be
killed, a legal killing, accepted and allowed by the law. But how about
the conscience? My God! Whatever happened to people’s conscience?
They prepared for my death very quickly, because I was now over
four months old. The longer the wait, the more difficult the
slaughter. Only ten days later, Mommy got her appointment. I tried
to resist by kicking very hard in Mommy's womb, reminding her that I was a
living creature, a human being and wanted my right to be alive. But with
a four-month-old fetus’ strength, those kicks only rattled gently Mommy's
stomach. Anyhow, she could feel it, she sighed, massaged her stomach and
murmured to me:
-
I am so sorry, I have no other choice. Please forgive me!
-
No, there is no excuse for killing! I protested, I will
not forgive both of you.
Then I wept. I pleaded and begged:
-
I don't want to die ... Please, Mommy, please don't kill me!
But my begging words were pointless. They had chosen
wealth, reputation and social status over my life. Everything was well
planned, the hospital was my guillotine. On the appointed day, Daddy was
out of sight completely. Mommy arrived the hospital alone. The
closer to the hospital the slower she walked, I incessantly cried:
-
Mommy, turn around! Please don't go in, please, I beg you!
But she proceeded like a drunk. From the gate, beyond the
courtyard was the abortion room, the dreadful killing chamber. Such a
short distance, but why did she seem so exhausted? Had fear or resentment
caused her to flinch? Mommy dragged each step with such struggle, she
paused at every few steps. I was hopeful whenever she did, but
disappointed and finally despair hit me when she stopped in front of the
abortion room: Mommy had cut the motherly love and presented me to
Death! My heart seemed to stop beating when Mommy knocked at the
doors. One deadly quiet moment, then suddenly the doors opened wide,
inside there was a commotion of people in white lab coats. Two nurses
greeted Mommy and escorted her into the room. She followed them like a
robot, her eyes dried, her contrite tears had long drained, her head hung low,
avoiding people. They assisted her on the operating table while the
surgeon put on his gloves. In a second, my blood seemed to coagulate from
terror, I fought like a wild cat in Mommy's womb, shrieking incessantly:
-
Stop! Stop immediately this killing! I beg you to let me
live!
But the anesthetist already administered the gaseous mixture
into Mommy’s body. She was out but I was conscious, I became extremely
frightened when seeing bright surgical tools. My body convulsed, I
squealed when those murderous instruments slowly forged ahead. The
passage from life to death was absolutely horrendous and agonizing, I wouldn’t
want to reminisce. Yet, I would never forget how I had died.
In the spiritual world, I joined the spirits rambling
aimlessly. They recently left this world or were not yet being freed like
me. I entered temples, churches and schools or sat next to the
students. Nobody could see me. I even went inside a movie theater.
I walked amongst the living.
An afternoon I visited a cemetery. A meandering red-soil
road bursted up the dust every time a wind blew. Dried and rustled leaves
chased one another along rows of doleful willow trees in the afternoon
sunlight. The sun was leaning to the West, the dying light splashed a
faint stream on countless tombs, scanting the headstones and transforming them
into parallel lines on the ground. The cemetery in the afternoon carried
a melancholy and gloomy appearance. I saw a group of people gather around
a new grave, the soil still moist, incense still burning. The deceased's
relatives began to leave, red-eyed with mourning headbands around their
heads. Ah! This was a newly burial. On top of the new tomb laid
heap of flowers, I was wondering if the deceased have been loved by many, the
reason he or she received many sympathy flowers, or because the dead came from
an affluent family? How could I know?
The deceased's family was approaching the cemetery's gate.
In opposite direction, I went deeper into the cemetery. Here and there, a
few tombs adorned with fresh flowers by family members, demonstrated a
visit. I could tell which one was carefully tended and which one was
abandoned with overgrown grass. The gravesites ranged from ornate
headstones with intricate architect to simple tombs with a solid rectangular
cement block and a crucifix mounted at the top. I sighed, simple or
splendid, the person laid underneath will become dust and won’t be there
forever to admire his or her own grave.
The night now fell completely dark and blackness covered
everything. All visitors had left, the cemetery was deserted.
Walking along the graves, I looked up into the dark purple sky, the stars
twinkled like diamonds. The moon presently emerged from the tree
tops. Its blue light exuded a silvery light upon the world. Then I
looked at the newly interred body in the grave, bloated but not yet decomposed,
white palls intact. The bodies that were interred long time ago appeared
identical: same grey bones, same skull with deep eye sockets, same pathetic
teeth... all were immersed in black muddy water, infested with worms.
After death, among the human body’s parts, teeth and hairs are the last to
decay. I saw a body with long hair clung together. Long hair
indicated that the deceased was a woman, was she pretty or not very attractive?
How could I know?
I tried to figure out which one was a scholar’s body and which
one was an illiterate’s, they were all the same. Then I wanted to tell
which one was wealthy, which one was penniless? I gave up and couldn’t
differentiate, death makes rich and poor equal. The things people tried to
obtain - prosperity, wealth, fame and money - became ephemeral and they
couldn’t take anything out of this world when they died. Sadly, when
living, people connived, competed and emulated one another and even committed a
crime to gain earthly things. Just like Daddy, he was willing to destroy
everything in his path to acquire wealth and prestige, his ultimate goals, and
he did succeed. Now he had wealth and money, but he was not peaceful,
because greed didn't stop, it kept pushing him to reap more. His whole
life was busy getting on top, his mind was not calm because of material
things. Poor Daddy!
I forgot to mention that his wife was not Mommy, because after
that event, they went separate ways. A little while later, Daddy married
a girl who came from a prosperous family. Mommy, resented her betrayed
lover, got sick for a long time and almost lost her mind, upon recovery, she
didn't remember anything. That was better, so she didn't have to recall
an unpleasant past. Then Mommy shaved her head, became a Buddhist nun and
prayed daily to find peace of mind, she stayed away from the world to forget
life's troubles. I sighed, I didn't want to reminisce any more. It
was very late, crickets and other insects chirped in their nighttime chorus.
Above, the moon and the stars were bright. In the air
evaporated jasmines’ scent ... Such a peaceful and beautiful night, but how
unfortunate for those who were lonely. I hovered in the moonlight,
contemplated the glowing balls of light floating over the graves, the
phosphorus emitted from the cadaver bones during decomposition processes,
people called these "ghosts". Nobody dared to go to the
cemetery during the night, they were afraid of ghost, of dead people. How
strange! These bodies, when they were alive, had a family and lived under the
same roof with other members, they ate together, slept together and planned
their daily affairs. But when they died, their family members were scared
of them. This really baffled me!
A fallen leaf disrupted my thoughts. I looked up and there
she was, a blond-haired girl with a pair of beautiful pink wings. She was
sitting on a grave and was singing. I wasn’t aware of her presence
earlier. She was very young, not even two years old, but compared to me,
a five month old fetus, she was much older. When she saw me, she called:
-
Come here, little girl! My name is Emily, what’s your name?
-
I don't have a name. I answered.
-
Why? She inquired with wide eyes, everyone has to have a name.
-
But I don't have one… I sadly replied, because I hadn't had a
chance to be born.
The little girl shook her curly hair, confused. I didn't
want to obscure her innocence, so I didn't wanted to explain further.
Both of us sat there contemplating the moon. After a while, remembering
something, I asked:
-
Where do you come from?
-
I am from Heaven. Today is my death anniversary, so I
visited my family and then I
came here.
-
What is a death anniversary?
-
It’s a day to remember a person's death. Everyone in the
family got together to light
incense to remember
the deceased and to pray for them. Emily explained.
Really? I had died for eight years, but nobody had remembered
praying for me, and nobody had lit an incense or a candle for me. They
had forgotten an old affair and called it a very small event. Life is
busy, people are engrossed in work and self-gratification, who would have extra
time to think about those babies who didn't have a chance to be born, murdered
by their own hands? They probably didn't even remember what they had
done. Recognizing my confusion, Emily asked:
-
When will you go to Heaven?
-
I don't know.
Then I said goodbye and flew away. It was now past
midnight, the moon had disappeared and the dew drenched the trees and the
grass, an egret passing by uttering a lonely cry. Everyone was in deep
slumber, I flew aimlessly, flickering among the dew of the night. Then
the night dwindled, over the horizon, some weak sunrays emerged, the sky was
slowly brightened up, a new day had begun.
When I was lonely, I often sought friends who were in similar
situation as mine, we bunched up into a group of vagabond spirits searching for
burning incense and lights to warm up. On Christmas night, we went to
Mass with everybody. The church was full of merry people. I saw
Baby Jesus, lying in a manger, surrounded by the Blessed Virgin Mary, the
saints and some shepherds. In the star-sparkled sky the white wings
angels were flying around and singing to celebrate the Nativity of
Christ. Inside the church, a priest wore his vestment, the choir readied
for Midnight Mass and legion of parishioners knelt down in the pews.
Christmas carols and prayers had started and the atmosphere was so holy.
We genuflected and prayed:
-
O Savior Jesus, O Blessed Mary, please save our souls.
Amen!
All of a sudden I felt appeased and at peace, had the prayer or
the miracle melted the iciness in my heart? I felt wholehearted as I was
consoled and comforted. I looked up to the statue of Our Lady, radiated
with bright halo, her hands spreaded out bestowing blessings to the
world. In me, a belief suddenly emerged, moved by this grace, I lowered
my head in gratitude with a remarkable emotion.
After Christmas, people prepared for Tet, the Lunar New
Year. Tonight was the last day of the year when everybody unified, every
house was brightened up with candles and lights while incense was burning on
the family’s altar. Everyone gathered, ready for the New Year, probably
nobody knew that there were many unstable and wandering baby souls. Then
the firecrackers of the New Year discharged in unison with the continuous bell
chimes from the temples and churches, saying farewell to the old year and
greeting the New Year. People gladly exchanged best wishes.
On the New Year, many people go to churches and temples to pray
for the New Year. Please spend a minute praying for us, the unfortunate
babies, longed to be born, but were aborted and still hanging around.
Please pray for us, so we can go to Heaven, please stop killing innocent fetuses.
Amen!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
* Translated into English by Thanh Hưong Khong
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
__._,_.___
Posted by: Nhat Lung