BỒ TÁT
ĐỊA TẠNG VƯƠNG
Toàn Không
1). ĐỊA
TẠNG LÀ BỒ TÁT NÀO?
Bồ Tát
Địa Tạng đã chứng bậc Đẳng Giác Bồ Tát từ nhiều kiếp về trước, trước khi tu để
thành Bồ Tát, Ngài đã có đại nguyện rằng: “Nếu chưa độ hết chúng sanh, tôi
thề không chứng qủa Bồ Đề, và nếu chúng sinh còn khổ trong Địa ngục, tôi nguyện
không thành Phật”.
Do đại
nguyện ấy, Ngài được gọi là “Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát”. Do
đại nguyện ấy, nên Ngài thường phân vô lượng thân để hóa độ giải thoát cho vô
lượng chúng sinh thoát khổ trong Địa ngục; trải qua vô lượng kiếp rồi, Ngài vẫn
còn làm Phật sự của một vị Bồ Tát trong việc cứu khổ chúng sinh.
Phần lớn
các chùa đều có thờ Địa Tạng Vương Bồ Tát, nơi thờ Ngài thường ở chỗ thờ các
vong linh người qúa cố; Ngài có hạnh nguyện cứu khổ chúng sinh bị đọa trong ba
đường dữ là Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh.
2). ĐẶC
ĐIỂM CỦA BỒ TÁT ĐỊA TẠNG:
Hình hay
tượng Đức Địa Tạng, có khi ngồi kết già trên đài hoa sen, hai tay trong tư thế
thiền định, trên hai tay có ngọc Như ý bảo châu. Có khi hình tượng đứng hoặc ngồi
tay phải cầm Tích trượng có sáu khoen tượng trưng cứu độ chúng sinh trong lục đạo,
tay trái cầm ngọc Như ý. Chân trái để trên đài hoa sen. Đầu Ngài đội mũ Hoa
quang có giải mũ hai bên sau tai thòng xuống hai bên tới ngực, mũ có chóp cao
ba tầng. Đặc biệt mặt Ngài có lông trắng xoáy giữa hai chân mày (Bạch hào) mà
thường chư Phật mới có.
3). SỰ
TÍCH BỒ TÁT ĐỊA TẠNG:
1.
THEO KINH ĐỊA TẠNG.
Do
Đức Phật Thích Ca nói sự tích Địa Tạng khi chưa tu hành như sau:
Thời qúa
khứ, tại kiếp qúa xa xôi đến nỗi không thể nghĩ bàn về thời gian, có Phật Giác
Hoa Định Tự Tại Vương ra đời; sau khi Phật ấy nhập diệt (nhập Niết Bàn), ở thời
thờ tượng và theo giáo pháp Phật ấy, lúc đó ngài Địa Tạng chưa tu hành, là con
gái dòng Bà la môn (qúy phái).
Nàng có
nhiều phúc đức từ trước và hiện đời bấy giờ, nên được mọi người qúy mến nể trọng,
thường được Chư Thiên ủng hộ; ngặt vì mẹ nàng tin theo tà đạo nên thường có tà
kiến khinh khi Tam Bảo (Phật, Pháp, Tăng), đã không tin nhân qủa nghiệp báo,
còn chê bai chính pháp.
Nàng biết
mẹ mình không tin Phật pháp (Giáo lý của Phật), thường làm các việc ác, nên
nàng hết lòng khuyên can để mẹ nàng làm lành tránh ác, nhưng chẳng kết qủa gì.
Rồi mẹ nàng bị bệnh nặng đau đớn mà phải lìa đời.
Hết sức
thương mẹ phải chịu cảnh khổ kéo dài trong đau đớn triền miên trước khi chết,
nàng chỉ biết kêu trời than đất; thương mẹ quên ăn bỏ ngủ, thân xác tiều tụy,
khóc than ngày đêm; lúc nào cũng tưởng nhớ mẹ và làm sao cứu mẹ, rồi nàng bán bớt
gia tài lấy tiền ma chay chôn cất, sắm đủ thứ hương hoa đồ qúy đem đến chùa
dâng cúng lễ bái.
Khi nàng
vào chùa lễ lạy, thấy hình tượng Phật Giác Hoa Định Tự Tại Vương, trông như vị
phật sống, nàng nghĩ rằng: “Nếu Phật còn tại thế, ta có thể nhờ Phật chỉ mẹ ta
chết sinh về đâu, bây giờ Phật đã nhập Niết Bàn rồi, chẳng biết hỏi ai được, biết
làm sao bây giờ?” nghĩ thế, nàng cứ đứng nhìn tượng Phật mà khóc nức nở không
thôi. Trải qua một lúc lâu như thế, tự nhiên nàng nghe có tiếng nói văng vẳng:
“Thôi đừng buồn khóc nữa, Ta là Giác Hoa Định Tự Tại Vương Như Lai thấy
ngươi có lòng hiếu hạnh với mẹ, nên sẽ chỉ cho biết chỗ mẹ ngươi thác
sinh”.
Nàng nghe
mấy lời ấy, tay chân bủn rủn liền qùy phục gục đầu xuống lễ lạy Phật, miệng
nói: “Con lạy Ngài, xin Ngài từ bi chỉ cho con biết chỗ thác sinh của mẹ
con, chứ thân con mỏi mệt qúa chắc chết mất”. Khi ấy, lại có tiếng nói văng
vẳng rằng: “Ngươi cúng dàng lễ bái Ta xong rồi, về nhà ngồi ngay thẳng yên lặng
mà nghĩ danh hiệu Ta, không nghĩ chuyện gì khác, tự nhiên biết được chỗ thác
sinh của mẹ ngươi”.
Nàng nghe
rồi, lòng mừng vô hạn, vội lễ lạy Phật ba lạy, xong liền trở về nhà làm theo lời
Phật dạy. Nàng ngồi ngay thẳng một chỗ, niệm: “Nam mô Giác Hoa Định Tự Tại
Vương Phật”, niệm mãi như thế không ngưng nghỉ.
Nàng niệm
suốt một ngày một đêm, tự nhiên mộng thấy đi đến một chỗ bờ biển, sóng nước vỗ ầm
ầm tung tóe. Nàng thấy vô số ác thú xô nhảy trên mặt biển, lại thấy vô số người
trồi lên chìm xuống, bị những thú dữ giành giật cắn xé ăn nuốt.
Nàng thấy
phiá ngoài vô số qủy dữ hình thù dữ dằn, có qủy nhiều đầu, nhiều mắt, nhiều
tay; có qủy há miệng răng dài nhọn hoắt như răng hùm beo v.v… từ các phiá lùa
đuổi tội nhân cho thú dữ cắn xé ăn thịt, thật là khủng khiếp chưa từng thấy; nhờ
sức niệm Phật kiên cố, tâm nàng không rúng động, vẫn thanh tịnh nên không sợ
hãi.
Đột
nhiên, ….
(Còn tiếp)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment