TU MA ĐỀ LẤY CHỒNG
Toàn Không
Trưởng giả Cấp Cô Độc có con gái tên Tu
Ma Đề, nhan sắc đẹp đẽ, đoan chính, thùy mị, lễ phép, hiếm có trên đời; bấy giờ
có Trưởng giả Mãn Tài tại thành Mãn Phú là bạn với Trưởng giả Cấp Cô Độc, có
chút việc đến thăm Trưởng giả Cấp Cô Độc. Sau khi trông thấy Tu Ma Đề, ông hỏi
Trưởng giả Cấp Cô Độc:
- Có phải cô gái vừa rồi là con
gái ông không?
Trưởng giả Cấp Cô Độc trả lời:
- Phải, đó là con gái tôi đấy.
- Cháu đã có nơi nào hỏi chưa?
Tôi có con trai tới tuổi trưởng thành chưa có vợ, tôi có thể làm thông gia với
ông được không?
- Việc này không nên, mặc dù
dòng họ và tài sản hai bên tương xứng, nhưng việc ông thờ thần và cúng tế thì
khác với tôi.
- Mỗi bên chúng ta sẽ thờ phụng
riêng, con ông sẽ phụng sự riêng, tự do, tôi không thấy có gì trở ngại.
- Nếu con gái tôi làm dâu nhà
ông thì ông tốn tài sản rất nhiều, có thể nói là tới sáu vạn lạng vàng.
Trưởng giả Cấp Cô Độc nói vậy với mục
đích từ chối, không ngờ Trưởng giả Mãn Tài trả lời ngay không cần suy nghĩ:
- Được, tôi hoàn toàn đồng ý như
ông đã nói.
- Tôi còn một điều nữa là cần
đến hỏi Đức Thế Tôn (Đức Phật) hiện ở không xa đây, nếu Ngài có dạy điều gì tôi phải vâng làm và sẽ trả
lời ông lần chót; vậy ông hãy chờ ở đây, không lâu tôi sẽ trở lại ngay.
Trưởng giả Cấp Cô Độc sắp xếp mau chóng,
đến chỗ Thế Tôn cúi lạy rồi đứng qua một bên thưa:
- Con gái Tu Ma Đề của con được
Trưởng giả Mãn Tài bên thành Mãn Phú cầu hôn cho con trai, xin Thế Tôn chỉ dạy,
con nên gả hay không?
Đức Phật bảo:
- Nếu gả Tu Ma Đề sang nước đó
sẽ có nhiều lợi ích không thể đo lường.
Nghe Phật nói thế, Trưởng-giả Cấp Cô Độc
vui mừng cúi lạy, nhiễu Phật ba vòng rồi trở về bảo Trưởng giả Mãn Tài:
- Việc gả con gái tôi cho con
trai ông đúng như những gì mà chúng ta đã nói. Vậy đúng 15 ngày ông đưa con
trai với đầy đủ lễ vật để đón con gái tôi tại biên giới giữa hai nước.
1). TU MA ĐỀ VỀ NHÀ CHỒNG:
Hai Trưởng giả đều vui mừng phấn khởi rồi
chia tay. Đúng 15 ngày, mọi việc sửa soạn xong, Trưởng giả Mãn Tài với con trai
cùng sính lễ trên đoàn xe từ Mãn Phú đi qua. Trưởng giả Cấp Cô Độc cũng đã
chuẩn bị cho con gái quần áo, trang điểm diễm lệ cùng hành trang trên đoàn xe
từ Xá Vệ đi tới, hai bên gặp nhau ở biên giới hai nước. Họ gặp nhau làm thủ tục
nghi thức cưới, rồi hai bên chia tay, bên đàng trai rước cô Dâu về thành Mãn
Phú.
Bấy giờ tại thành Mãn Phú có lệ là gả con
gái hay cưới cho con trai người nước khác thì sẽ bị phạt bằng cách phải mời tất
cả Phạm chí (người dòng Bà La Môn xuất gia tu tập mong sinh cõi Trời Phạm
Thiên) ăn một bữa cơm với thịt lợn (heo), canh thịt lợn, và rượu.
Trưởng giả Mãn Tài biết luật lệ này nên
cho sửa soạn cơm thịt rượu, rồi mời hết thảy 6,000 (sáu nghìn) Phạm chí trong
nước đến; khi các Phạm chí đến, họ mặc hoặc áo da trắng hoặc có lông thú, nhưng
khi vào nhà họ đều vắt lệch lên vai phải để lộ nửa người.
Trưởng giả Mãn Tài qùy gối trước cửa nhà
đón tiếp cung kính làm lễ, khi mọi người đã ngồi xong đâu đó, thì Trưởng giả
vào trong bảo Tu Ma Đề ra làm lễ các thầy, Tu Ma Đề từ chối nói:
- Thôi, thôi, thưa cha, con
không thể ngó thấy và làm lễ mấy người khỏa thân được.
Trưởng giả bảo:
- Đây không phải người khỏa
thân, không có gì phải hổ thẹn cả, đó là lối pháp phục của họ từ xưa đến nay là
như thế đấy.
Tu Ma Đề thưa:
- Đây là những người không biết
hổ thẹn nên mới bày thân thể ra ngoài, có dùng pháp phục gì đâu; xin cha nghe
con, Thế Tôn thường nói: “Có hai nhân
duyên mà người đời qúy đó là hổ và thẹn. Nếu không có thì cha mẹ, anh em, dòng
họ, thân tộc tôn ti cao thấp không thể phân biệt giống như loài vật như gà,
chó, lợn, dê, lừa, ngựa”. Thật con không thể lễ bái họ được.
Anh chồng cũng đến bảo:
- Nay cô nên ra làm lễ các thầy,
vì các Ngài đều là Trời mà gia đình tôi phụng sự.
Tu Ma Đề đáp:
- Tôi không thể lễ những người
khỏa thân không biết hổ thẹn giống như loài vật, tôi không thể lễ chó heo lừa
được.
Anh chồng quát lên:
- Ngậm miệng lại, không được nói
bậy; đây chẳng phải dối gạt, cách mặc như thế chỉ là pháp phục.
Bấy giờ Tu Ma Đề khóc òa lên, kể lể:
- Thà cha mẹ, bà con tôi mất
mạng, thân chặt ra năm mảnh, tôi trọn không nghe theo điều tà kiến (sai lầm).
Các Phạm chí đều nghe thấy những lời
tranh cãi như thế, bèn lớn tiếng nói:
- Thôi thôi, Trưởng giả, vì sao
để đứa tiện tỳ này chửi mắng như thế? Nếu thỉnh mời thì dọn thức ăn mau đi.
Trưởng giả, chồng Tu Ma Đề và các người
phục dịch vội mang đầy đủ cơm rượu thịt tiếp đãi cung kính các Phạm chí; họ ăn
uống no say, bàn luận chút đỉnh, rồi
đứng lên đi về.
Chiều hôm ấy, có một Phạm chí bạn thân
trước kia với Trưởng giả tên Tu Bạt từ xa đến thăm. Khi gặp mặt thấy Trưởng-giả
buồn rầu, Phạm Chí hỏi:
- Sao mà sầu lo đến thế, chẳng
lẽ bị quan hạch tội, hay bị trộm cướp bệnh hoạn?
- Chẳng có những việc ấy, nhưng
trong nhà có việc không vừa lòng, đó là tôi cưới con gái Trưởng giả Cấp Cô Độc
bên thành Xá Vệ cho con trai tôi nên phạm luật nước, phải mời các thầy đến đông
đủ dùng cơm; rồi tôi bảo con dâu tôi ra làm lễ các thầy, nhưng nó không vâng
lời còn nói lời vô lễ đối với các thầy, nên tôi buồn khổ; rồi ông kể hết sự việc
đã xảy ra cho Phạm chí nghe.
Phạm chí Tu Đạt nghe xong nói:
- Trưởng giả, thật lạ lùng, cô
gái này còn có thể sống mà không cắn lưỡi tự sát hay nhảy từ lầu xuống tự tử
thì thật là may mắn lắm đó, vì các Thầy mà cô gái này phụng sự đều là những người
phạm hạnh (tu hành giữ giới
đầy đủ, nhất là diệt dâm dục, để đạt thanh tịnh) chưa từng có.
Trưởng giả nói:
- Nghe ông nói tức cười, ông là
Phạm chí dị học, sao lại khen ngợi Sa môn (Tu sĩ); họ có oai đức thần biến gì
hơn ông và 6,000 Phạm chí ở thành này?
Phạm chí nói:
- Trưởng giả, muốn nghe thần đức
của các Sa môn, thầy của con dâu ông, tôi kể sơ để ông rõ. Có một lần tôi đến
phía Bắc núi tuyết sơn đi khất thực trong nhân gian xong, bay đến suối A Nậu
Đạt. Ở đó, Trời, Qủy, Thần từ xa thấy tôi đến, đều cầm khí giới đến bảo tôi: “Ông Tiên Tu Đạt, chớ đến suối này, đừng làm
dơ bẩn suối; nếu không nghe lời thì tính mạng ông sẽ bị cắt đứt”, tôi nghe
họ nói thế, bèn bỏ đi khỏi suối đó đến chỗ không xa mà ngồi ăn. Khi tôi còn
đang ăn, có một Sa di (người mới tu chưa tới 5 năm) bay đến
suối A Nậu Đạt tay cầm bát, tay cầm áo dơ bẩn. Khi ấy tôi thấy Trời, Qủy, Thần
cho đến đại Thần suối A Nậu Đạt đều cung kính nghênh đón và nói: “Kính chào
thầy của loài người, xin mời ngài đến đây ngồi”. Bấy giờ Sa di ấy đem cái áo
ngâm trong nước, rửa tay, sau đó mới ngồi ăn ngay giữa suối nước trên cái bàn
bằng vàng. Sau khi ăn xong Sa di rửa bát rồi ngồi kiết già trên bàn ấy mà nhập
định. Sau khi xuất định, Sa di ấy giặt áo dơ, tôi thấy Trời, Qủy, Thần hoặc kỳ
cọ chỗ bẩn, hoặc lấy nước giội vào áo cho sạch; giặt xong, vị ấy phơi áo trên
hư không và lại ngồi thiền định. Một giờ sau, vị ấy lấy áo, rồi đi ngang qua
chỗ tôi ngồi thiền, tôi bèn chào hỏi mới biết là Sa Di Quân Đề là đệ tử nhỏ nhất. Trưởng giả nên biết, thầy của
con dâu ông, vị nhỏ nhất cũng có thần lực như thế, huống nữa là các đệ tử lớn
hơn, có ai bì kịp; huống chi là vị thầy của tất cả, đó là Sa môn Cù Đàm, Đức
Như Lai.
TU MA ĐỀ LẤY
CHỒNG
Toan Khong
(Tiep theo)
2). ĐỨC PHẬT THỊ HIỆN THẦN LỰC:
Nghe câu chuyện
trên, Trưởng giả hỏi Phạm chí:
- Chúng ta có thể thấy thầy của con
dâu tôi không?
Phạm
chí đáp:
- Hãy hỏi con dâu ông.
Trưởng
giả liền cho gọi con dâu đến và nói:
- Nay cha muốn được gặp thầy của
con, con có thể thỉnh
mời được không?
Tu Ma
Đề nghe nói, vui mừng thưa:
- Xin cha cho sửa soạn cơm chay cho
đủ 1250 vị, ngày mai
Như Lai (Đức Phật) sẽ đến đây, có
các đệ tử Tỳ kheo đi
theo Ngài, con trách nhiệm trong
việc mời thỉnh.
Tu Ma
Đề tay bưng lò hương lên lầu, chắp tay hướng về
phiá Tịnh xá Kỳ Hoàn nước Xá Vệ, nơi
có Phật mà khấn nói:
- Cúi mong Thế Tôn khéo quán sát,
không việc gì chẳng biết,
không việc gì chẳng xét. Nay con là
Tu Ma Đề, con gái Trưởng
giả Cấp Cô Độc, lấy chồng về nước
Mãn Phú. Nay con đang ở
chỗ nguy khốn, cúi mong Thế tôn đoái
tưởng mà đến đây vào
sáng ngày mai. Rồi Tu Ma Đề nói kệ
tán thán Phật đã từng
hàng phục Qủy Thần, hàng phục kẻ sát
nhân, hàng phục voi
dữ, v.v... và xin Như Lai đoái
tưởng.
Bấy
giờ Tôn giả A Nan thấy hương khói bay trong Tịnh xá,
liền bạch Phật:
- Hương khói ở đâu mà lan đến Tịnh
xá này? Xin Thế Tôn chỉ dạy.
Đức
Phật bảo:
- Khói hương này là do Tu Ma Đề, con
gái Trưởng giả Cấp
Cô Độc thỉnh Ta từ thành Mãn Phú;
Thầy hãy tập trung các
Tỳ kheo lại, phát thẻ cho các Tỳ
kheo A La Hán để ngày mai
đến thành Mãn Phú thọ thỉnh của Tu
Ma Đề.
Khi
các đệ tử tề tựu đông đủ, Tôn giả A Nan phát thẻ rồi
Thế Tôn bảo một số Thánh Tăng ngày
hôm sau đi trước và
Ngài sẽ đến sau.
Sáng
sớm hôm sau, người cận sự của chúng Tăng tên
Càn Trà vác một cái chảo to lớn, bay
lên hư không đến thành
kia, đi ba vòng, rồi xuống nhà
Trưởng giả, nhiều người trong
thành trông thấy, Trưởng giả hỏi Tu
Ma Đề:
- Đây có phải là thầy con không?
Tu Ma
Đề đáp:
- Đây là Cư sĩ giúp chúng Tăng trong
việc cơm nước, vị này
có đủ ngũ thông.
Sau
đó lại có Sa di Quân đề Tu Bạt là đệ tử của Tôn giả
Xá Lợi Phất, hóa hiện ra rất nhiều
loại cây bông hoa, bay
trên không, tới thành Mãn Phú bay ba
vòng quanh thành, rồi
hạ xuống nhà Trưởng giả. Trưởng giả
thấy thế hỏi:
- Đây có phải là thầy con không?
- Không phải, người đó là đệ tử của
đệ tử của Phật.
Rồi
Tôn giả Bàn Đặc mặc áo xanh, hóa hiện ra năm trăm
Trâu xanh, ngồi kiết già trên mình trâu
đi trên hư không đến
nhà thì đàn trâu biến mất, Trưởng
giả liền hỏi:
- Đây có phải thầy con không?
Con
dâu trả lời:
- Không phải, đây là đệ tử Phật.
Tiếp
đến, Tôn giả La Vân hóa hiện ra năm trăm chim
Khổng tước, đủ màu sắc sặc sỡ đẹp
đẽ, ngồi kiết già trên
lưng chim bay đến nhà. Trưởng giả
trông thấy hỏi:
- Đây chắc là thầy con?
Con
dâu thưa:
- Không phải, đây chính là con ruột
của Phật.
Tiếp
đến, Tôn giả Ca Thất Na hóa hiện năm trăm chim
Cánh vàng dũng mãnh, ngồi kiết già trên
mình chim bay
rợp trời đến nhà. Từ xa thấy, Trưởng
giả hỏi:
- Đây có phải là thầy con không?
- Không phải, đây là đệ tử của Phật.
Sau nữa,
Tôn giả Ưu tỳ Ca Diếp hóa hiện 500 Rồng đều
có bảy đầu, ngồi kiết già trên mình Rồng
cuốn vút như gió đến
nhà, Trưởng giả lại hỏi:
- Đây hẳn là thầy con?
Tu Ma
Đề thưa:
- Chẳng phải, Tôn giả này cũng là đệ
tử của Phật và có
hàng nghìn đệ tử.
Tiếp
theo là Tôn giả Tu Bồ Đề, hóa hiện núi Tu Di Lưu
ly trong vắt, ngồi kiết già trong hang,
núi bay lơ lửng đến
trên thành. Trưởng giả thấy thế hỏi:
- Đây phải thầy con không?
Con
dâu đáp:
- Không phải, đây là Tôn giả Tu Bồ Đề,
đệ tử của Phật.
Lại đến
Tôn giả Ca Chiên Diên hóa hiện năm trăm
Ngỗng trắng, ngồi kiết già trên lưng
ngỗng bay rợp trời đến.
Trưởng giả thấy hỏi:
- Đây là thầy con chăng?
Con
dâu đáp:
- Chẳng phải thầy con, đó là Tôn giả
Đại Ca Chiên Diên.
Rồi
Tôn-giả Việt Ly hóa hiện ra năm trăm con mãnh Hổ
(Cọp), cưỡi trên lưng hổ trên hư
không chạy đến, Trưởng giả
trông thấy lại hỏi:
- Đây có phải là thầy con không?
Tu Ma
Đề đáp:
- Không phải, đấy là Tôn giả Việt
Ly, là đệ tử của Phật.
Kế đến Tôn
giả A Na Luật hóa hiện năm trăm Sư tử rống
vang, cưỡi trên mình Sư tử chạy như bay
trên không đến.
Trưởng giả hỏi:
- Đây chẳng phải thầy con sao?
Tu Ma
Đề đáp:
- Đó là Tôn giả A Na Luật là đệ tử
Phật, vị này không thấy
đường mà có Thiên nhãn thông nhìn
thấy cả nghìn thế giới.
Tiếp đến
Tôn giả Đại Ca Diếp hóa hiện ra năm trăm con
Ngựa vàng, cổ đeo nhạc, hý vang, có lông
đuôi đỏ chói, ngồi
trên mình ngựa, chạy trên không như bay,
có hoa trời rải khắp
mà đến. Trưởng giả thấy thế hỏi:
- Chắc đây là thầy con?
Tu Ma
Đề thưa:
- Cũng không phải, đây là Tôn giả
Đại Ca Diếp, đệ tử nối
pháp của Phật.
Rồi đến
Tôn giả Đại Mục Kiền Liên hóa hiện ra năm trăm
Voi trắng lớn có sáu ngà trang sức vàng
bạc, ngồi trên mình
voi, phóng ánh sáng chói lòa cùng
khắp, đi trong hư không,
có âm nhạc trời với phướn lọng trong
hư không rất kỳ diệu
mà đến. Thấy thế, Trưởng giả lại
hỏi:
- Chắc hẳn đây là thầy con?
Tu Ma
Đề đáp:
(Con Tiep)
__._,_.___
Posted by: Tien Do <
No comments:
Post a Comment