"..........Đêm ấy,
ăn mặc như một nông dân với áo khoác thô che mặt và cây gậy trong tay, tôi đi
ra cổng, ngoài đền thờ Ra. Một kẻ ăn mặc rách rưới đứng dậy khi tôi đi tới và
không chào hỏi gì cả, quay ra đường đi về phía sông Nile. Tôi theo hắn. Cát mịn
làm chân đi không âm vang. Chúng tôi bước trong đêm đen vì hôm ấy không có
trăng. Đến sáng thì vào sa mạc. Cả ngày dưới ánh nắng thiêu đốt chúng tôi đi
không nghỉ. Dù người sung sức, chân tôi bắt đầu rã rời. Còn người lạ cứ trơ
trơ. Có một lần đi ngang qua giếng nước, hắn ngưng lại cho tôi uống nhưng không
nói tiếng nào. Tới chiều đầu tôi choáng váng, khó nhận ra người phía trước đang
mải miết đi như cái bóng. Có lẽ tôi đã hóa yếu đuối do lối sống trong cung
điện, hay bệnh tình đã làm mất sức của tôi, nhưng đến sáng tôi quỵ, không thể
nào lê bước xa hơn nữa. Hắn quay lại, đứng cạnh tôi.
– Đức vua đi khá lắm,
hắn nói.
– Cho ta nghỉ một giờ
rồi đi tiếp. Tôi trả lời.
– Không cần, chúng ta
sắp tới chỗ rồi, đoạn cúi xuống, hắn nhấc bổng tôi lên như nhấc một đứa trẻ và
bước đi nhẹ nhàng, cho dù tôi phản đối. Tôi không biết được mang đi bao xa,
chắc tôi ngất đi sau đó. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm dài trên giường trong căn
phòng yên lặng có ngọn đèn dầu soi tỏ.
Trong ba ngày ba đêm ở
đó, có người phục dịch mang thức ăn thức uống, rồi tôi được dẫn vào gặp Ngài,
Đấng Chúa Tể của Ai Cập.
Ngài đang ngồi ở bàn xem
xét những cuộn chỉ thảo (papyrus) thật xưa, và dù chỉ mặc áo trắng giản dị,
không vật gì cho thấy cấp bậc, khi ngài ngẩng lên nhìn tôi, tôi biết mình đang
đứng trước một người mà Pharaoh của Ai Cập so ra không đáng kể chút nào. Có một
điều gì không hiểu được đã thúc giục tôi quỳ xuống sụp lạy, nhưng tôi ráng hết
sức cưỡng lại. Ngài ra hiệu cho tôi lại gần, tôi đi tới đứng ở cạnh bàn đối
diện. Một cảm giác mạnh mẽ êm dịu từ ngài lan ra.
– Tại sao vua tới đây
gặp tôi?
– Để học cách thống trị
mọi vật.
– Đền thờ Ra có dạy điều
này.
– Các tu sĩ ở đó không
chịu tiết lộ, họ bảo con không xứng đáng nên con quay sang thần Set.
Ngài mỉm cười.
– Vua không sợ à?
– Không có chuyện gì làm
con sợ.
– Vua nói đúng, chính sự
điều trống rỗng mới là điều làm ngài sợ nhất.
Tôi giật mình, ngài nói
trúng tim đen của tôi.
– Vua sợ, ngài tiếp tục,
cái lực làm tiêu tán mà vua cảm thấy là ẩn trú trong người.
Tôi rùng mình trước
những lời này, tôi không thể phủ nhận chúng. Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt
ngài.
– Chính thế, chính nỗi
sợ ấy đã mang con đến với Ngài.
Tôi nghiêng người tới
trước, nắm tay đấm lên bàn.
– Con sẽ không để bị hủy
diệt, con phải sống, phải sống!
Ngưng một lát tôi thêm,
nhưng nói cho mình hơn là cho ngài.
– Con không dám chết,
chết là bại trận.
– Nhưng ai cũng phải
chết, tiếng nói của ngài yên lặng vọng về.
Tôi lắc đầu.
– Không, thực ra con
không sợ chết, con đối diện với cái chết bao lần mà có sợ gì đâu. Nhưng có điều
lớn trội hơn, chậm chạp hơn... Sự tiêu tan chắc? Nhưng nó là gì vậy?
Tôi dang tay về phía
ngài, đột nhiên thấy chán nản.
– Ngài là kẻ thông minh
hơn con, Ngài hãy cho con hay là có gì trị được nỗi bất mãn kinh niên, lòng
khát khao nóng cháy, niềm tuyệt vọng chán chường, cái nọc độc quá quắt đang ăn
mòn sức mạnh của con chăng? Phá tan sự nghiệp và khiến cho những chiến công của
con không có nghĩa gì? Ngài có thể chỉ cho con cách thoát khỏi những giây phút
chán ngán tột cùng làm cho mọi việc hóa trống rỗng, thoát sự đau đớn, căn bệnh
tâm thần và thân xác chăng? Tại sao trong bao nhiêu người chỉ mình con mắc
phải? Tại sao con bị chọn trong số bao người? Người khác không biết đến sự dằn
vặt đó, mối hăm dọa không ngừng nghỉ, nỗi lo sợ điều trống rỗng hư vô còn đáng
sợ hơn cái chết. Con là Pharaoh của Ai Cập ư? Mọi tài nguyên đất nước là của
con, vậy mà kẻ khờ dại và bọn nô lệ còn sung sướng hơn con.
– Họ có tình thương,
Ngài trả lời.
– Tình thương? Ha, con
mệt mỏi với đàn bà và trò õng ẹo của họ lắm rồi.
– Vua có biết yêu thương
là gì không? Ngài hỏi nhẹ nhàng.
– Con biết nó là khuyết
điểm, không phải ưu điểm, tôi trả lời đầy vẻ khinh miệt, con biết nó mang tai
họa đến cho nhiều người mà không hề mang lại thỏa mãn. Con không cần tình yêu,
chỉ muốn có hiểu biết, uy lực, điều bí ẩn của đời sống, bởi con biết rõ là bao
lâu chưa có những điều này con không bao giờ chữa được bệnh mình. Tình thương
không giúp gì cho con đâu.
– Không, tình thương
không giúp gì được cho vua trước khi vua giúp nó, bạn à.
Mắt ngài nhíu lại cho
tới khi như ngọn lửa xói vào tôi.
– Vậy ra ngài đến với
tôi là để có quyền lực, có được sự bí ẩn của đời sống? Câu trả lời của tôi là
chừng nào vua chưa biết thương yêu thì chúng tôi chưa thể dạy vua điều gì. Trao
cho vua món quà quí báu của chúng tôi để làm chi khi vua không đủ sức hiểu
chúng, đừng nói là sử dụng chúng? Cái hạt giống trừ khi nẩy mầm thì vẫn vô
dụng, điều vua tìm kiếm cũng y vậy, bao lâu chưa được thấm nhuần năng lực
thương yêu, nó không có ích gì cho vua hay cho ai cả.
Tôi lắng nghe, nhăn trán
bực bội pha lẫn sự hoang mang. Hỏi mà chỉ được trả lời khơi khơi rằng tôi phải
biết yêu trước đã thì thật dễ giận; nhưng bản năng bảo tôi rằng ngài biết
chuyện ngài đang nói. Chưa chi tôi đã thấy bị hấp dẫn bởi trí tuệ của ngài, vì
rõ ràng là ngài làm được nhiều chuyện mà với trọn hiểu biết của mình tôi đã
không làm được. Có một điều gì bí ẩn ở đây mà tôi muốn khám phá, hoặc bằng cách
giả vờ thật lòng, hoặc cách khác.
– Được, được lắm, tôi
cười nói, ra vẻ đầy khiêm nhượng, nếu ngài có thể thuyết phục con rằng điều
ngài nói là đúng sự thực, và lòng thương yêu là chìa khóa của minh triết, thì
con rất sẵn lòng làm thử. Con phải làm gì trước khi được dạy điều bí ẩn?
– Vua phải gỡ đi hàng
rào mà tội lỗi của ngài đã dựng nên giữa ngài và cánh cửa vào huyền thuật; ngài
phải biết thương yêu và phụng sự nhân loại, trả lại những món nợ ngài đã tạo ra
do lòng hận thù và vô minh.
– Khó hiểu quá, tôi đáp
nửa có ý trách móc, nhưng con chấp nhận điều kiện của ngài. Con sẽ làm hết. Hãy
chỉ cho con hàng rào mà ngài vừa nói để con tháo nó xuống, những món nợ để trả
cho xong. Bởi năng lực con mạnh vô song, kho tàng con đầy tới nóc, và ý muốn
của con là luật trong Ai Cập.
Ngài đứng dậy. Tôi đã
cao mà ngài lại vượt hẳn tôi.
– Này vua, ngài nói to,
vua không biết mình đang nói gì, những lời ấy cho thấy vua hoàn toàn không đủ
tư cách để làm việc này. Trí óc vua chỉ quanh quẩn trên mặt đất, và sức mạnh
vua ư, nó không hơn đứa bé bao nhiêu. Chẳng phải mới đây vua vừa thú nhận không
thể thắng sự điên dại chụp xuống đầu vua như đám mây sao? Vua có trị được tính
khí bất thường, sự tuyệt vọng của mình chăng? Dù khoác lác thế mấy đi nữa, vua
cũng bị sự huênh hoang chế ngự, bị cái tôi sai khiến; vua là nô lệ, không phải
là chủ nhân ông.
Ngài đi ra cánh cửa và
nói.
– Theo tôi.
Chúng tôi đi qua nhiều
hành lang, rồi sau cùng đi vào phòng rộng hình tròn, ở giữa có một quả cầu phát
ra ánh sáng mầu xanh nhạt; ngoài ra gian phòng chìm trong bóng tối. Ngài gọi
tôi đứng trước quả cầu, đoạn ra sau lưng, đặt tay lên trán tôi.
– Vua hãy nhìn sâu vào
quả cầu, ngài bảo, và coi cho kỹ.
Mới đầu, nó như ngắm
dòng sông Nile, trong suốt mà lại đầy ánh sáng, kế đó ánh sáng cuốn hút tôi vào
sâu mãi. Tôi quên đi hiện tại, thấy mình đi ngược về quá khứ, về châu Atlantis,
làm Cheor trở lại. Mọi việc—không chừa hành động nào—được diễn cho tôi xem rồi
sau cùng, tôi chợt khám phá mình đang đứng trước quả cầu như cũ. Tiếng nói của
ngài làm tôi trở về thực tại.
– Hãy kể tôi nghe, ngài
bảo, vua cảm thấy gì trong kiếp sống vừa xem.
Tôi nhíu mày ngập ngừng,
cố gỡ những sợi chỉ rối của ký ức.
– Con nghĩ, sau cùng tôi
bảo, ít nhất nó làm con ý thức là thực sự con không vĩ đại như đã tưởng. Con
luôn luôn cho mình đầy quyền lực, tinh luyện thần thông, nhưng phép thuật mà
chúng con luyện ở đây chỉ là trò trẻ so với Atlantis xưa kia. Ô, con quên biết
bao phép mầu! Thật vậy, ở đó chúng con biết hết điều bí ẩn của vạn vật, y như
là thánh sống, chẳng những trái đất này là trò chơi trong tay mà cả chư thiên
và quyền lực của họ cũng thuộc về bọn con. Trí óc người bây giờ so ra vụng về
như dân bán khai, hồi đó cái gì cũng vĩ đại cả; Ai Cập với chúng con xem ra to
lớn nhưng bây giờ, con thấy nó chỉ là hạt bụi trong thế giới. Còn biết bao nhiêu
điều con phải học.
Tôi nhìn lên thấy mắt
ngài như muốn xuyên thủng người tôi để tìm hiểu con tim sâu kín.
– Vậy là vua không cảm
thấy gì ngoài sự nuối tiếc, không xấu hổ về chuyện đã làm, không rùng mình ghê
sợ?
Tôi cười lớn, hứng chí
vì những gì đã thấy nên trong phút chốc bao nỗi lo sợ được tạm quên.
– Tại sao con phải xấu
hổ, trừ ra việc cái tôi này bây giờ chỉ được coi là thần mà không phải là chúa
tể vũ trụ? A, phải chi bây giờ con nhớ lại được những điều đã biết khi xưa...
– Nó không gây ấn tượng
gì cho vua sao, ngoại trừ nỗi ước muốn có thêm hiểu biết?
Ngài hỏi có chút buồn
rầu. Tôi yên lặng một lát, cố gắng hòa mình sâu hơn nữa với quá khứ đó. Khi
hình ảnh lướt qua đầu, một gương mặt hiện ra nổi bật hơn những người khác, gợi
nên trong lòng tôi một cảm giác xốn xang không định nghĩa được.
– Anh Shahballazz, cuối
cùng tôi bảo, có đang sống lúc này không?
– Vua muốn biết để chi?
– Con thấy bị anh lôi
cuốn, nếu tìm được thì con muốn đem anh vào làm việc ở triều, con tin cẩn
anh... Tôi ngập ngừng. Có lẽ điên thật, nhưng nghĩ tới anh gợi cho con một cảm
giác nhớ nhung lạ lùng, tương tư...
Tôi nhún vai bất lực,
không thể diễn tả cảm xúc trong lòng.
Trong lúc tôi nói
chuyện, ngài ngồi ở băng đá được gắn vòng theo phòng và yên lặng suy nghĩ.
Nhưng trong sự yên lặng kỳ lạ và căng thẳng, tôi cảm như trí ngài đang thử
thách trí tôi theo một cách bí hiểm.
Rồi ngài ngẩng lên, đôi
môi nghiêm khắc chợt nở nụ cười.
– Điều vua cảm thấy là
tình thương chăng? Ngài gợi ý.
– Có thể lắm, tôi thú
nhận, con chưa bao giờ trong đời cảm thấy cần ai nhiều như vậy.
Đột nhiên tôi băng qua
gian phòng và đứng trước mặt ngài.
– Hôm nay Ngài đã nói
nhiều về tình thương, Ngài đã nói rằng con chỉ đạt tới mục đích bằng cách phụng
sự người khác và yêu thương họ. Đối với con chuyện ấy thật điên rồ. Làm sao con
thương hết mọi người, thương những kẻ ngu ngốc mà con khinh miệt và kẻ thù mà
con căm hận? Bây giờ chỉ có anh là con có thể thương, và không chừng con sẵn
lòng phục vụ cho anh nữa, nếu cần, và cả Ngài, nhưng phụng sự mấy người khác...
Thế nào đi nữa, con không thấy làm sao yêu thương có dính dáng chi đến những
quyền uy mà con ao ước, trừ phi Ngài dùng chữ 'yêu thương' như là ký hiệu cho
một cái gì khác, một kinh khủng nào khác, hay cho một vị thánh thần ẩn danh
nào. Điều mà người đời gọi là 'tình thương' thì chẳng có ích gì cho con đâu. Sự
bí mật mà Ngài muốn dấu là việc gì?
Ngài ngẩng đầu và nhìn
tôi.
Rồi một chuyện xẩy ra mà
tôi không có tên để gọi. Nó giống như một ánh sáng chóa mắt phát từ ngài và bao
phủ tôi, đem tôi trong một giây tích tắc vào tâm thức ngài.
Chỉ trong tích tắc thôi
và cảm xúc thiêng liêng biến đi, mất hẳn. Tôi đứng đó bàng hoàng, trống rỗng,
chịu thua, như tên tù đã thoát ra được ngày nắng tươi rực rỡ lại bị ném trở vào
hầm tối đen ngòm.
Lạ lùng, tôi quay sang
Đấng đã cho tôi cái nhìn không thể xóa bỏ, mang tôi vào một trạng thái tâm thức
mà tôi không bao giờ có thể ngờ và đã khởi sự hóa nhạt nhòa, hư ảo, không thể
hiểu được. Tôi rúng động khắp cả người, phải dựa vào tướng mới vững.
– Phép thuật gì vậy?
Ngài đã làm gì con. Tôi chậm chạp hỏi. Ngài không trả lời ngay, nhưng ngồi chăm
chú nhìn tôi. Sau cùng, dường như ngài được thỏa mãn.
– Vua tưởng tượng, mãi
sau ngài đáp, là vua có thể đến đây, học hết bí ẩn của chúng tôi rồi quay về,
dùng những hiểu biết đó làm lợi cho mình. Vua không biết là chuyện ấy bất khả,
nhưng vì vua đã có ý đó, tôi thấy cần phải tìm hiểu lòng đam mê chân lý và hiểu
biết có thực sự phát sinh từ óc ham muốn quyền lực, hay do nỗi sợ hãi mà thôi,
hay có còn hậu ý nào ẩn sau bề mặt ấy. Do đó tôi thử ngài bằng cách gợi nên
trong tâm ngài ký ức về Shahballazz. Ngài lập tức bị thu hút, đáp lại cái nốt
yêu thương mà hình ảnh cũ làm ngân vang trở lại trong tim.
'Nhưng như vậy chưa đủ,
vì tình thương của ngài có thể chỉ là sự biểu lộ của ham muốn ích kỷ mà không
là gì khác; do đó tôi bao phủ ngài trong một khoảnh khắc với ngọn lửa trắng của
tình yêu cao thượng. Gặp lửa này mọi độc ác xấu xa sẽ bị cháy tan. Vì ngài
không bị tiêu hủy khi nốt ấy vang động trong hào quang, vì ngài không thụt lui
kinh hoảng và trốn chạy, thí nghiệm cho tôi thấy là trong ngài tình thương vẫn
còn cháy sáng, dù bên ngoài không có dấu hiệu nào. Do thế tôi được phép tiết lộ
cho ngài vài điều mà đáng lẽ phải giữ kín trong nhiều kiếp nữa. Vì ngài nên
biết rằng, nếu ngài đã chối bỏ hắn và tôi, tôi không có cách nào khác hơn là
trả ngài về triều, và chẳng bao lâu những lực đang cầm tù ngài bây giờ sẽ hoàn
toàn chế ngự.
– Bây giờ con sẵn lòng
tin ngài, tôi trả lời, là uy lực huyền bí mà ngài gọi là 'tình thương' quả thực
làm được phép lạ và rất có thể chữa lành cho con, nhưng con vẫn không hiểu vai
trò của Shahballazz trong chuyện này, trừ phi là để giúp con hiểu rõ điều huyền
bí. Lúc này hơn bao giờ hết, con nhất quyết học hỏi để đạt quyền năng đó.
– Hắn sẽ dạy vua, ngài
trả lời, nhưng có lẽ không theo cách mà vua tưởng. Tôi muốn vua cho biết, đời
vua sẽ hạnh phúc hơn chăng nếu có hắn bên cạnh?
Tôi đứng yên một lát,
cân nhắc lời ngài. Quả thật lạ lùng rằng tại sao hình ảnh người ấy đã chiếm trọn
tim óc tôi, nó đã phơi bầy cho tôi thấy sự thiếu thốn trong đời mà tôi chưa bao
giờ ý thức. Tôi không hề có bạn chân tình, chưa bao giờ yêu hay tín nhiệm một
ai. Có lẽ Re-shep-sut là người duy nhất thân cận tôi, những đàn bà khác chẳng
có nghĩa gì: đam mê, buồn chán rồi lãng quên; nhưng tôi chưa bao giờ tin cẩn
nàng. Từ hồi nào tới giờ tôi chỉ có một mình chống đỡ với đời, giữ bộ hạ trung
thành bằng cách làm chúng sợ, bằng sức mạnh, biết thực rõ là chúng sẽ rời tôi
ngay phút tôi bị yếu thế, hay khi thấy đầu quân nơi khác lợi hơn. Nhiều mối sợ
hãi của tôi bắt nguồn từ ý thức này.
Nếu có ai mà tôi biết là vẫn một dạ trung
thành với tôi khi tôi đau ốm, ai mà trong những giai đoạn càng lúc càng vô vọng
này, chống đỡ tôi khỏi những kẻ nội thù, ai mà tôi có thể thổ lộ tấc lòng, ai
thương yêu tôi sâu đậm. Phải, nhu cầu tôi là thế, tôi thấy ngay như một tia
chớp. Có sự an toàn. An toàn? Ở đâu cũng có tranh chấp bên trong và bên ngoài,
ở đâu cũng có bất trắc, bây giờ cũng như về sau. Tôi muốn có một sự gì, một ai
vững chãi hơn, lâu bền hơn, hay hơn chính tôi. An toàn... yêu thương... đây
phải là câu trả lời cho vấn đề của tôi chăng? Hai điều ấy là một ư? Tôi ngẩng
đầu. Đối với tôi khi muốn điều gì là lập tức thực hiện nó.
– Đúng vậy, tôi đáp, con
cần người đó làm tâm phúc, con phải tìm hắn cho bằng được.
– Điều gì cũng có thể
tìm được nếu đi đúng hướng. Ngài nói lặng lẽ.
Đang bách bộ tới lui tôi
chợt đứng lại.
– Vậy là con sẽ gặp hắn
chăng?
Ngài tiếp tục lặng yên,
tôi nhăn trán.
– Ngài không nói gì sao?
Ngài có biết hắn ở đâu không? Xin chỉ cho con đường đi tìm hắn.
– Tôi đã thưa với vua,
con đường đúng là con đường thương yêu.
Tôi phác một cử chỉ nóng
nẩy.
– Nhưng điều con cảm
thấy là tình thương. Con thấy là con không thể sống nếu thiếu hắn ta. Nếu ngài
không cho con hay hắn ở đâu thì con sẽ làm tan hoang thế giới để tìm ra hắn.
– Thương yêu, ngài nhắc
lại và cười cay đắng, con à, con chưa biết thương yêu thật sự là gì, nhưng tình
yêu của con là tình cảm cao thượng nhất có trong tim, nên không đáng chê trách
hoàn toàn.
Ngài lắc đầu.
– Ô, Pharaoh. Lòng kiêu
hãnh, ngạo mạn làm con mù quáng tự lừa dối mình biết bao. Nếu không vì sự phát
triển mà ta thấy được nơi con, và biết còn chút hy vọng cho mầm thiêng liêng
nơi con, hẳn ta đã xua con trở về.
Khi tôi đứng yên thắc mắc,
nhìn ngài giận dữ, ngài chỉ vào chỗ bên cạnh và bảo.
– Lại đây, và ta sẽ cố
gắng giảm bỏ sự u mê của con, bằng cách cho con rõ yêu thương nghĩa là gì, cùng
hố gì chia rẽ vua với tình thương.
Tôi đi lại, cảm thấy như
đứa trẻ bị rầy. Sự chán nản đã tiếp nỗi hân hoan của vài phút trước, và tôi lại
cảm thấy cơn đau dữ dội lúc xưa trong đầu, báo trước sự bùng nổ, nhưng đây là
lần đầu tiên tôi không sợ, ở đây không có kẻ thù nào có thể lợi dụng sự đau yếu
của tôi. Tôi dựa đầu vào tường và nhắm mắt lại. Dần dần cùng với giọng nói của
ngài, cơn đau giảm bớt và chẳng bao lâu tôi lại được bao phủ trong một sự an
lành chưa hề biết trước đây.
– Trọn những kiếp sống
xưa, ngài bắt đầu, con có lòng đam mê quyền lực, bị mù quáng bởi lòng kiêu hãnh
quá độ; con đã theo đuổi không gì khác hơn tánh cao ngạo. Như con thấy, để đạt
tới chuyện đó con về phe với những lực huyền bí ở Atlantis, chúng là lực trên
đường đi xuống, có tính phân rẽ và do đó thù nghịch với nhân loại. Do vậy, ai
tiếp tục sử dụng ảnh hưởng tàn phá của chúng là đang từ từ giảm bớt sinh lực
bên trong người mà không hay biết, thay vì tăng cường nó theo Thiên cơ. Với mỗi
kiếp như vậy, sinh lực người đó càng lúc càng ít, quyền năng càng lúc càng giảm,
niềm hy vọng tiến bộ càng lúc càng xa vời; ai có mù mới không thấy, vậy mà ai
như thế lại không mù do ảo ảnh gây ra khi tiếp xúc với những lực đó; cứ tiếp
tục con đường ấy cuối cùng họ sẽ bị diệt vong.
Tôi ngồi dậy, hít một
hơi lẹ làng. Ngài ngó tôi.
– Phải, ngài nói, mối sợ
ám ảnh con suốt cả đời là một ký ức. May mắn cho con là ký ức này tồn tại. May
vô cùng. Bằng không con hẳn không bao giờ ước muốn thoát khỏi sự tù đầy do mù
quáng gây ra, sự mù quáng con tự tạo cho mình. Có thể con không bao giờ nhận biết
sự thiếu thốn của mình, và cũng không hề hy vọng đi tới cái nguồn thực sự của
uy quyền, cái tình thương làm kết hợp, sáng tạo, là tinh hoa của trọn ý chí và
trọn quyền lực, và chỉ nhờ nó mà con người có thể tiến hóa cho tới khi họ trở
nên toàn thiện. Con đã khinh rẻ tình thương, vậy mà trong một kiếp tình thương
đã cứu con được con, giống như nó sẽ cứu gần trọn nhân loại, chỉ trừ một thiểu
số.
Ngài dừng lại quá lâu
khiến tôi phải cất tiếng.
– Làm sao nó cứu được
con? tôi hỏi. Ấy là chuyện hồi nào, và điều gì đã xẩy ra từ đó cho tới ngày
nay?
– Ta có thể cho con xem,
ngài trả lời, nhưng thấy lại những quãng đời hư hỏng, phí phạm thì có ích gì?
Đó là những kiếp làm nô lệ và sa đọa, những kiếp mà do lòng cao ngạo con hóa mù
quáng không thấy thực trạng của mình. Con chìm xuống mãi mang lấy những hình
hài càng lúc càng đồi bại, dã man, cho tới khi con không gì khác hơn là hiện
thân vô hồn của mọi dục vọng xấu xa và phá hoại mà con đã tạo ở Atlantis.
'Do các mối dây mà con
chưa thể hiểu, có những người ràng buộc với con và vẫn thương yêu con; họ chứng
kiến việc con sa vào hố thẳm mà bất lực không giúp được, vì không có gì trong
lòng con đáp ứng với làn rung động của tình thương và chân lý mà họ tuôn rải
lên người con. Nhưng không ai bị bỏ rơi hoàn toàn cho đến khi mất hết hy vọng,
thành ra sau này Shahballazz, người mà con đã thực sự thương yêu trong quá khứ
xa xăm hơn cả thời Atlantis, được cho phép làm chuyện hy sinh tột cùng, là sinh
ra trong một thân xác thô kệch hết sức, để có thể tiếp xúc với con ở trong cảnh
thấp kém của con.
'Hắn sa vào chỗ nhớp
nhúa cùng với con, và từ từ trong suốt kiếp dài nhọc nhằn, từ cái xác thân của
kẻ là cặn bã xã hội hắn đã chọn để ngụ, Shahballazz không ngừng tuôn vào con
tình thương, tìm cách đập lớp vỏ dầy nặng đang bao bọc, hầu cho sự sáng lọt
vào. Tựa như người ta thổi vào đống lửa sắp tàn và cuối cùng làm cho nó phựt
sáng, hắn cũng đang thổi vào mớ than mà ai không nhìn với con mắt tình thương
sẽ cho là đã lụi. Và hắn thành công, vì trong kiếp ấy con tuân theo một bản
năng mù quáng, hy sinh đời mình cho hắn mà cũng là cho chính mình nếu con biết
được.
'Vì hành động ấy, khi
qua đời thay vì chìm lập tức vào cõi thấp nhất của tình cảm và ở đó như trong
mấy kiếp trước, sống giữa những hình ghê tởm con đã tự tạo bằng tư tưởng, con đã
có thể bước lên nấc cao hơn.
Con tái sinh với ký ức mang theo chuyện thanh bai
đẹp đẽ, và ký ức đó theo đuổi con, ngay cả khi con đầu thai làm kẻ nô lệ da đen
mọi rợ. Cuộc tranh đấu hướng thượng bắt đầu. Lần này rồi lần kia con tái sinh
để có sự hiểu biết mới mẻ cho đến khi sau cùng, một lần nữa vua lại được phép
có quyền hành trong tay. Những quyền năng trước đây bị giữ lại bây giờ được trả
lại cho con để thử thách, và để xem con đã học được gì. Do đó vua sinh vào dòng
Pharaoh, nhưng có bà mẹ cho con tính dũng mãnh và tàn nhẫn, vốn là tính di
truyền của giống dân bà, mà còn là một phần bản chất của con, vì con người luôn
luôn là điều họ tự tạo cho mình.
'Nhưng có nhiều hiểm
nguy ở đây, vì Luật định rằng khi một ai có cơ hội sử dụng những quyền năng cổ
xưa, cùng lúc ấy những lực nhân quả cũng được phóng thích, có liên quan đến quá
khứ ấy. Thế nên trọn năng lực tàn phá mà con đã cố tình ràng buộc vào mình đã
trở lại, cùng lúc cơ hội nắm quyền hành; đó là những kẻ thù đã tấn công con lúc
này, và đã gần thành công trong việc phá hủy thể xác cùng trí não con. Đó là
những điều ở giữa con và chuyện mà linh hồn con ao ước: tình yêu, hạnh phúc, an
toàn, tiến bộ, niềm hy vọng giúp ích thế gian, cho đến khi con kiểm soát và
tiêu diệt chúng; vì trừ phi một người có thể trị chính mình và những đam mê
trong lòng, người ấy không khác gì hơn tên đầy tớ.
Khi ngài dứt tiếng tôi
ngồi bất động một lúc lâu, tay qua trán, tìm thế ra khỏi hố thẳm đen tối mà sự
tiết lộ của ngài đã kéo tôi vào. Bây giờ tôi hiểu tại sao có những cơn sợ hãi
không thể hiểu được. Nhưng hiểu chi làm tăng chúng hơn bội phần. Hơn lúc nào
hết tôi cần sự an ủi và sức mạnh mà anh Shahballazz là tượng trưng.
Vị Thánh Sư hẳn đọc được
ý nghĩ tôi................
Do Thi Thuan
Thông Thiên Học
FREE MẸ NẤM
__._,_.___
No comments:
Post a Comment