Nhân gian vô thường,
thế sự khó lường, vật đổi sao dời, con người cũng chỉ đang mò mẫm trong cõi
nhân sinh.
Sinh
mệnh như ngọn đèn trước gió, chẳng ai dám tự tin nói rằng ngày mai mình vẫn còn
trên thế gian này hay không. Chỉ mới gặp hôm qua mà hôm nay choàng tỉnh, người
ấy đã về cõi thiên cổ rồi. Chỉ trong chớp mắt mà âm dương cách biệt nghìn
trùng. Thân xác tuy còn đây mà linh hồn đã về nơi xa lắm, vĩnh viễn chẳng có
ngày gặp lại.
Hai
việc không thể đợi:
1.
Hiếu kính cha mẹ
Trên
đời này chuyện gì cũng có thể đợi, duy chỉ có việc hiếu kính cha mẹ là chẳng
thể thong dong. Bởi lẽ: “Mẹ già như chuối chín cây, biết ngày nào rụng,
biết ngày nào rơi!”; “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ
chẳng đợi”.
Còn
nhớ khi xưa, chúng ta lẫm chẫm tập đi, ê a học nói, tới khi cắp sách đến
trường, cha mẹ vẫn ngày ngày chăm bẵm, chẳng phút nào quên nghĩ về chúng ta.
Còn nhớ ngày ấy, khi mẹ lệ trào khóe mắt, cha yên lặng nhìn xa xăm, cố kìm nén
nỗi lòng tiễn đưa con gái về nhà chồng, rồi lại phấp phỏng lo lắng con gái của
mẹ có hạnh phúc hay không? Còn nhớ ngày đó, cha mẹ cười rạng rỡ thi nhau đón
lấy đứa con còn đỏ hỏn mà cưng nựng, mà vuốt ve. Còn nhớ bóng dáng cha mẹ tóc
điểm bạc, lặng lẽ ngóng trông đàn con quây quần bên mâm cơm ngày Tết.
Có
bước nào trên chặng đường con đi mà không chan chứa tình yêu vô bờ và tâm huyết
mẹ cha? Chúng ta lớn lên từng ngày thì cha mẹ lại già đi từng ngày. Cứ mải miết
với cuộc sống, bất chợt chúng ta phải nhói lòng khi nhận ra: Mỗi mùa xuân qua
mái tóc cha mẹ lại thêm nhiều sợi bạc, khóe mắt lại thêm nhiều nếp nhăn, ánh
mắt mờ đi và đôi chân chậm lại.
Ân
tình dưỡng dục của cha mẹ như núi cao, như biển rộng sông dài. Có lẽ nào chúng
ta lại để mặc cho công việc bận rộn và cuộc sống bộn bề kéo chúng ta rời xa cha
mẹ? Có thể nào cha mẹ mãi ở đó trông ngóng từng cuộc điện thoại của chúng ta? Vậy
nên mới nói, việc hiếu kính, đền đáp ân tình sâu nặng của cha mẹ là việc chẳng
thể nào xếp sau.
2.
Giữ gìn sức khỏe
Con
người cả đời mải miết chạy theo Danh, Lợi, Tình, Tiền mà quên mất vốn quý nhất
của mình là Sức Khỏe. Tuổi trẻ thường dùng sức khoẻ đổi lấy tiền bạc, tới khi
già lại dùng tiền bạc đổi lấy sức khoẻ. Bởi lẽ sức khỏe là cái gốc của chúng
ta, không có sức khỏe thì dẫu tiền bạc như núi, danh vọng vang dội, chúng ta
cũng chẳng thể hưởng thụ niềm hạnh phúc ấy.
Có
người nói rằng đợi đến khi có công việc tốt rồi sẽ chăm lo sức khỏe của bản
thân... Đến khi có được công việc rồi, họ lại có những kế hoạch san sát phía
sau như kết hôn, sinh con, nuôi con khôn lớn…
Nhưng
bạn biết chăng, gánh nặng trên vai càng lớn thì càng phải coi trọng sức khỏe
của bản thân hơn. Đừng hoang phí sinh mệnh của mình khi chúng ta vẫn còn trẻ
trung, sung sức... Chỉ cần sức khỏe yếu đi thì trăm thứ bệnh tật sẽ ùa tới. Đến
khi ấy, chúng ta thật khó có được những tháng ngày bình yên để tận hưởng hương
sắc cuộc đời.
Vậy
nên, nhân khi còn trẻ hãy chăm lo sức khỏe của bản thân nhiều hơn. Hãy ăn uống
ngủ nghỉ điều độ, tạo cho mình những thói quen lành mạnh. Bắt đầu từ hôm nay
hãy dậy sớm, cùng chạy bộ đón ánh bình minh, hay đánh cầu lông hít thở khí trời
trong lành. Đặc biệt là hãy giữ cho mình một tâm thái tốt. Khi tâm hồn khoáng
đạt, thư thái, thì sức khỏe cũng sẽ mỉm cười với bạn.
Hai
thứ không thể sợ:
1.
Cái chết
Đã
sinh ra làm kiếp con người, thì dẫu là người quyền quý cao sang hay bần cùng
túng thiếu, có ai mà không một lần “yên giấc nghìn thu”?
Sinh
lão bệnh tử đã là quy luật tự nhiên, chẳng thể thay đổi, thì chúng ta lo sợ nào
có ích chi?
Chi
bằng chúng ta hãy vui vẻ chấp nhận và thay đổi góc nhìn của mình về cuộc đời.
Nếu ai cũng một lần phải rời xa cõi thế gian thì thay vì tiếc nuối, hãy trân
quý từng phút giây chúng ta được sống. Đừng hoài phí tháng năm vào những trò
chơi vô bổ, vào những thú vui tầm thường.
Hãy
biến mỗi ngày thành một ngày có ý nghĩa và tràn ngập niềm vui; hãy lưu lại cho
thế hệ sau những điều tốt đẹp. Nếu muốn sống mãi trên cuộc đời, thì hãy sống
mãi trong lòng người; muốn sống mãi trong lòng người, thì cần phó xuất nhiều
hơn, nghĩ tới người khác nhiều hơn. Chỉ có như vậy thì vào giây phút cuối cùng
khi từ biệt cõi trần chúng ta mới không thảng thốt, cũng không tiếc nuối...
2.
Nỗi cô đơn
Chúng
ta sinh ra đã sợ nỗi cô đơn. Khi còn thơ bé, chúng ta sợ phải ở nhà một mình,
lúc nào cũng chỉ muốn sà vào lòng mẹ yêu thương. Lúc ấy chỉ cần thức giấc nhìn
quanh không thấy bóng người, chúng ta lại òa khóc, mong một vòng tay đưa ra hay
nghe thấy giọng nói của mẹ cha.
Khi
cắp sách đến trường chúng ta lại vui cùng bè bạn, sợ cảm giác cô đơn, thui thủi
một mình. Lớn lên, nỗi cô đơn đã thúc giục chúng ta tìm một nửa yêu thương của
mình, cùng nhau vun vén một mái ấm hạnh phúc. Khi những đứa con tung cánh bay
xa, chúng ta lại sợ phải một mình đối diện với nỗi cô đơn của tuổi già, chỉ mong
có người bầu bạn, con cháu sum vầy.
Trải
nghiệm khác nhau trong cuộc sống của mỗi người tạo nên những suy nghĩ khác nhau
và cảnh giới khác nhau. Mỗi người đều là tác phẩm độc nhất vô nhị của tạo hóa.
Nên chăng sự khác biệt của mỗi người cũng là điều quá đỗi bình thường? Nếu mọi
người không hiểu chúng ta, không tán đồng với ý kiến của chúng ta, thì cứ cười
xòa cho xong chuyện. Những gì cần làm thì cứ bình tâm mà làm cho đến nơi đến
chốn.
Điều
thật kỳ lạ là những người tu luyện trên núi cao, rừng già, xung quanh chẳng một
bóng người mà họ lại không hề thấy cô đơn.. Phải chăng họ đã tìm được sợi dây
liên hệ vô hình giữa mình và vũ trụ bao la này, nên mới sống an nhiên, tự tại
đến vậy? Phải chăng khi con người tìm được chính Đạo, tìm được ý nghĩa chân
chính của đời mình thì sẽ không còn cảm giác cô đơn ấy nữa? Chỉ còn lại trong
họ tình yêu cuộc sống và trân quý những phút giây họ đặt chân trên thế gian
này.
Hai
điều không thể lựa chọn:
1.
Xuất thân
Con
người sinh ra ở đâu, sinh vào thời khắc nào cũng không thể tự mình lựa chọn. Có
người sinh ra trong nhung lụa, được người người tung hô tán tụng. Nhưng cũng có
người lại sinh ra trong cảnh bần hàn, khốn khó. Dường như hoàn cảnh thuận lợi
sẽ giúp con người bay cao, bay xa hơn và có cuộc sống hạnh phúc hơn.
Nhưng
cũng có câu rằng: “Thời thế tạo anh hùng”. Trong cảnh loạn lạc, khi vật
đổi sao dời, cảnh đời rối ren lại thường xuất hiện những bậc vĩ nhân tế thế cứu
đời.
Kỳ
thực không ai chọn được xuất thân cho mình. Nhưng xuất thân tốt hay xấu cũng
không quan trọng bằng tự tu dưỡng tâm tính và khí phách của bản thân. Hoàn cảnh
càng gian khó lại càng là môi trường tốt để tôi luyện nên những bậc vĩ nhân và
anh hùng lưu danh sử sách.
2.
Vận may
Sống
trên đời ai cũng mong muốn sẽ gặp nhiều may mắn, nhưng lại chẳng có ai lựa chọn
được vận may cho mình. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể lựa chọn cách mình ứng
phó như thế nào.
Khi
gặp vận rủi, xin hãy nhẫn nại hơn một chút. Mỗi khi cánh cửa lớn khép lại,
Thượng Đế sẽ ban cho bạn một cánh cửa sổ được mở ra. Ông Trời không tuyệt đường
của ai bao giờ, sự việc cũng thường biến chuyển vào thời khắc cuối cùng. Vậy
nên khi gặp vận rủi xin đừng quá thất vọng, gặp vận may cũng đừng quá đắc ý.
Phúc họa khôn lường, thật giả, đúng sai thì cặp mắt phàm trần khó có thể nhìn
thấu suốt. Chi bằng trầm tĩnh và cẩn trọng thì hơn.
Xưa
có câu rằng: “Ở hiền gặp lành”; “Thiện ác hữu báo”. Muốn gặt may mắn ắt
phải gieo duyên lành, bởi lẽ “người yêu nên phúc, người ghét nên họa”. Dẫu là
họa hay là phúc, chỉ cần trong tâm mỗi người trước sau luôn giữ vững một ý niệm
này: Ý nghĩa của đời người là ở sự phó xuất, là ở việc cho đi, chứ không phải
nhận lại, cũng không phải là giành giật, bon chen.
Dẫu
không có sức mạnh xoay chuyển cả ngọn núi, nhưng chúng ta vẫn có thể di chuyển
tới góc độ phù hợp với bản thân mình. Cuộc sống có nhiều điều không thể lựa
chọn, nhưng chúng ta lại có thể thay đổi tâm thái của mình, biến buồn thành
vui, biến nguy thành an, biến điều nhạt nhẽo thành sự thú vị.
.
Virus-free. www.avg.com
|
__._,_.___
No comments:
Post a Comment