On Thursday, June 25, 2015 5:41 AM, "Tran Marie
Sử gia lớn nhất (không ai biết đến/không được
công nhận) của Việt Nam
Lê Minh Khải | Trà Mi dịch
Lương Kim Định (1914-1997)
Tôi dành mùa hè để đọc các tác phẩm của Kim
Định, một linh mục Công giáo, một triết gia và một nhà sử học đã viết rất nhiều
trong những năm 1960 và đầu những năm 1970 ở miền Nam Việt Nam.
Khi đọc những gì ông đã viết, không cần nhiều
thời gia để kết luận rằng Kim Định, cho đến nay, là sử gia táo bạo nhất và giàu
trí tưởng tượng nhất mà Việt Nam đã từng biết.
Nói đơn giản, Kim Định là một thiên tài. Tuy
nhiên, theo như tôi có thể nói, không ai có thể nhìn thấy thiên tài trong những
gì ông đã làm, nhưng đồng thời, giống như nhiều thiên tài khác, ông cũng đã đẩy
tư tưởng của mình quá xa.
Kết quả là nhiều người ngày nay là một là
không biết gì về Kim Định đã hoặc bỏ qua sự uyên bác của ông. Điều này, tôi cho
là một sai lầm to lớn.
Để tôi giải thích lý do tại sao tôi nghĩ như
thế.
Cửa Khổng
Trước khi đọc bài viết của ông, tôi chỉ nghe
nói về Kim Định và đã chỉ đọc những gì người khác đã viết về ông. Từ thông tin
này, tôi đã nghĩ Kim Định là một người quốc gia quá khích, người đã có tư tưởng
điên rồ cho rằng kinh điển Nho giáo (Ngũ Kinh) là những sáng tạo của người
Việt, và kết quả là, về căn bản tất cả mọi thứ mà chúng ta bây giờ nghĩ là văn hóa
“Trung Quốc” đã thực sự tự nguồn là văn hóa “Việt”.
Đúng là Kim Định đã có một lập luận như thế.
Tuy nhiên, con đường trí tuệ dẫn ông đến kết luận này đã đi qua một số tư tưởng
học thuật vĩ đại nhất của thế kỷ XX, và đây là lý do tại sao tôi nói rằng Kim
Định được cho là sử gia quan trọng nhất Việt Nam trong mọi thời đại (không phải
là “hạng nhất” nhưng “quan trọng nhất”).
Cơ cấu Viêt Nho
Hành trình trí tuệ của Kim Định đã dẫn ông qua
các tác phẩm của hai học giả Pháp nổi tiếng, Marcel Granet và Claude
Lévi-Strauss.
Marcel Granet vừa là một nhà Hán học và một
nhà Xã hội học. Ông là một trong những học giả đầu tiên đi tìm những giải thích
xã hội về những điều ông đọc thấy trong các văn bản cổ điển Trung Quốc. Trong
quá trình đó, ông đã cách mạng hóa quan điểm của mọi người (cả bên trong và bên
ngoài Trung Quốc) về thời cổ đại Trung Quốc.
Nổi tiếng nhất, Granet giải thích lại Kinh Thi
(Shijing 詩經). Qua nhiều thế kỷ học giả ở Trug Quốc đã giải thích những vần
thơ trong Kinh Thi bằng thuật ngữ đạo đức. Granet, tuy nhiên, xem chúng như các
sản phẩm của nghi lễ và lễ hội địa phương, không có gì liên quan đến sự diễn
giải về đạo đức của truyền thống học thuật ở Trung Quốc.
Có lẽ quan trọng hơn cho những sáng tác của
Kim Định là cuốn “La Pensée Chinoise” (Tư tưởng Trung Quốc) của Granet. Trong
tác phẩm dày đặc và uyên bác này, Granet tìm cách chứng minh các khái niệm
trong những văn kiện Trung Hoa cổ đại như thuyết nhị nguyên âm và dương, và số
học trong ngũ hành, v.v. không chỉ khái niệm số, nhưng là “biểu tượng” (hoặc
những gì mà giới theo chủ nghĩa cấu trúc sau này gọi là “dấu hiệu”) cho các cấu
hình của xã hội, và nếu chúng ta nhìn vào hiện tượng như thân tộc và hôn nhân
chúng ta có thể nhìn thấy bằng chứng về các khái niệm trong cách những hiện
tượng đã được sắp xếp và thực hiện.
La Pensée Chinoise
Trong khi tác phẩm của Granet như một nhà Hán
học, đã bị các học giả như Bernhard Karlgren chỉ trích là không phân biệt giữa
văn bản từ các giai đoạn khác nhau, thì những tác phẩm khác của Granet như là
một nhà khoa học xã hội có ảnh hưởng đến những tác phẩm của các học giả như
Claude Lévi-Strauss, một người tầm cỡ trong lĩnh vực cấu trúc nhân chủng học .
Tư tưởng của Lévi-Strauss bật lên chống lại
những ý tưởng của các học giả như Bronisław Malinowski. Malinowski cho rằng
chúng ta có thể hiểu được xã hội bằng cách quan sát và giải thích những gì
chúng ta thấy.
Mặt khác Lévi-Strauss lập luận rằng những gì
chúng ta thấy trong các xã hội trên toàn thế giới khác nhau. Tuy nhiên, nếu
chúng ta nhìn dưới mặt nổi của những gì chúng ta thấy và tìm cách hiểu được
“cấu trúc” của những ý tưởng cho biết mọi người làm gì thì chúng ta có thể hiểu
khác đi, và cuối cùng có thể thấy rằng có những điểm chung trên toàn thế giới.
Strutural Anthropologysa
Khi Kim Định đọc các tác phẩm của Claude
Lévi-Strauss trong năm 1960, ông cảm thấy rằng Marcel Granet đã tiết lộ những
gì mà “cấu trúc” bên dưới bề mặt đã được – đó là âm dương (âm dương), và năm
giai đoạn (ngũ hành) , v.v...
Hơn thế nữa, ông cảm thấy rằng tất cả những
điều này là “Việt.” Đó không phải là một cái gì đó “Trung Quốc” đã được “nhập
cảng” vào Việt Nam sau đó. Đây là những gì học thuật của Kim Định muốn chứng
minh.
Lạc thư minh triết
Như vậy, tại sao Kim Định lại quan trọng đến
thế? Trước hết, ông là sử gia duy nhất trong lịch sử Việt Nam hiện đại, mà tôi
biết, đã thực sự đa ngành. Ý tưởng cho rằng học thuật cần phải được đa ngành là
một điều được đề cập rất nhiều, nhưng để đa ngành người ta phải biết những
thông tin “cập nhật” mới nhất trong các lĩnh vực khác nhau. Đây là điều mà người
ta không thấy trong học thuật Việt Nam. Thay vào đó, nhiều học giả chỉ đơn giản
là “chọn” thông tin từ các lĩnh vực khác nhau để phù hợp với một ý tưởng (và
thường là một ý tưởng dân tộc chủ nghĩa) mà họ đã có sẵn.
Kim Định, mặt khác, đã biết đến những thông
tin cập nhật trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Ông hiểu Saussure (ngôn ngữ học),
Lévi-Strauss (nhân chủng học), Granet, Creel, Needham (tất cả trong Trung Hoa
học), Foucault (triết học), v.v... Và ông đã xây dựng ý tưởng của mình trên những
tư tưởng của các học giả khác. Đó mới thực sự có nghĩa là đa ngành.
Thế vấn đề với các tác phẩm của Kim Định là
gì? Nó cũng giống như vấn đề với học thuật của Marcel Granet. Kim Định đã không
phân biệt giữa văn bản. Đối với ông, những gì đã được viết trong Sử ký của Tư
mã Thiên hoặc Kinh Thi (cả hai từ thời BC) cũng giống như những gì đã được viết
trong Lĩnh Nam chích quái ở thế kỷ thứ mười lăm, v.v... Thông tin trong tất cả các
văn bản đó đều có thể được sử dụng để chứng minh sự hiện hữu của một “cấu trúc”
của nghĩa ẩn dưới những văn bản này. Đó là vấn đề.
Tuy nhiên, xác nhà nhân chủng học như
Lévi-Strauss, đã xây dựng tư tưởng của mình bằng cách nghiên cứu các xã hội
(“nguyên thủy”) hiện đại, và thông tin mà họ có đã phải là của những thời đại
khác. Điều này, tôi cho rằng, đã khiến những lập luận như vậy có sức thuyết
phục hơn.
Tinh hoa ngũ điển
Học thuật tiến bộ khi các học giả sử dụng lý
thuyết để đưa ra những tuyên bố táo bạo. Những tuyên bố đó đôi khi “quá” táo
bạo, khiến các học giả khác thách thức những tuyên bố đó và dẫn đến một sự hiểu
biết hợp lý hơn. Tuy nhiên, kết quả là học thuật tiến bộ.
Nói cách khác, nó là điều tốt để có những học
giả đã tuyên bố táo bạo (như Edward Said, Benedict Anderson, James Scott,
v.v...), bởi vì nó khiến các học giả khác thách thức và điều chỉnh những tuyên
bố đó. Tuy thế; để điều đó xảy ra, các học giả thách thức những tuyên bố táo
bạo cần phải tinh thông về mặt lý thuyết như các học giả đã đưa ra những tư tưởng
ban đầu.
Đây là điều đã không bao giờ xảy ra với Kim
Định. Kim Định có một số tuyên bố táo bạo trong các thập niên 1960 và đầu thập
niên 1970 đưa sự hiểu biết của chúng ta về lịch sử Việt Nam (quá xa) về phía
trước, nhưng kể từ thời điểm đó đã không có người nào có những kiến thức về
lý thuyết như Kim Định, vì vậy đã không một thách thức, hoặc chỉnh sửa tư tưởng
của Kim Định nào hết.
Kết quả là tư tưởng Kim Định hoặc đã bị gạt bỏ
hoặc bị nhạo báng, hoặc ý tư tưởng của ông đã bị hiểu lầm.
Đây là một điều xấu hổ, vì Kim Định, tôi cho
là sử gia Việt Nam duy nhất trong thời hiện đại, người đã thực sự đi đến một
giải thích mới về lịch sử thời sơ khai của nước Việt (Nam).
Để có thể gạt bỏ ý tưởng của Kim Đinh, trước
tiên người ta phải cọ sát với tư tưởng của ông. Cho đến nay, chưa ai làm được
điều đó. Một khi ai đó làm việc đó, họ sẽ thấy rằng có lẽ có cái gì đó trong
những tư tưởng của Kim Định thật là sâu sắc (cũng như các học giả vẫn tìm thấy
những điểm sâu sắc trong các tác phẩm của Marcel Granet), và đó là những gì sẽ
đưa học thuật lịch sử tiến về phía trước. Cho đến khi đó…
-----------------------------------------------
Nguồn: Vietnam’s
Greatest (unknown/unrecognized) Historian, Lê Minh Khải, Le
Minh Kha’s SEAsian History Blog, 19 Jun 15
-----------------------------------------------
Tiểu sử Triết gia Lương Kim Định
Lương Kim Định (1914-1997)
Triết gia KIM ĐỊNH sinh ngày 15.6.1914 tại Trung Thành, Nam
Định. Sau khi tốt nghiệp triết học tại Giáo Hoàng Chủng Viện Sait Albert Le
Grand, ông dạy triết tại Đại Chủng Viện Bùi Chu (1943-1946). Năm 1947, ngài
sang Pháp 10 năm nghiên cứu về triết học tại Institut des Hautes Etudes
Chinoise để thâu thập tài liệu xây đắp nền triết lý Việt Nam. Trở về nước năm
1957, ngài dạy triết Đông tại Học Viện Lê Bảo Tịnh, Đại Học Văn Khoa Sài Gòn,
Đại Học Vạn Hạnh và Đại Học Đà Lạt.
Từ năm 1960, triết gia bắt đầu cho ra mắt một loạt những cuốn sách về triết Việt, mở đầu là cuốn Cửa Khổng, Triết Lý Giáo Dục, Nhân Bản, Căn Bản Triết Lý Trong Văn Hóa Việt Nam . . . Học giả Linh Mục Vũ Đình Trác viết về công trình của ngài như sau:
“Nhờ công phu mở đường trở về triết Đông của Giáo Sư Bửu Dưỡng và Nguyễn Văn Thích cũng như tâm huyết của Giáo Sư Nguyễn Đăng Thục, chương trình triết học Đông Phương được khai giảng tại Đại Học Văn Khoa Sàigòn năm 1958. Sẵn đường trở về Đông Phương, triết gia Kim Định tiện đường, đơn thương độc mã, ông lên một nước táo bạo, mở đường đi vào Triết Lâm Việt Nam. Trong suốt 16 năm trời tại giảng đường Đại Học Văn Khoa Sàigòn, giáo sư đã ảnh hưởng sâu rộng cho cả một thế hệ thanh niên và sinh viên. Mặc dầu bao chống đối, ông đã im lặng xây dựng một hệ thống Việt Nho khá trung thực và hấp dẫn. Không ai có thể chối cãi công phu xây dựng và ảnh hưởng sâu rộng của ông trong lãnh vực văn hóa dân tộc. Từ Đại Học Văn Khoa Sàigòn, ông mở rộng mặt trận tới các Đại Học khác: Đại học Đà Lạt, Vạn Hạnh, Minh Đức, Thành Nhân và An Giang. Chính trong giai đoạn này ông đã sáng lập chủ thuyết AI VI và ViỆT NHO”.
Nhận định về địa vị của triết gia Kim Định trên trường Việt Nho, Việt Triết - học giả Linh Mục Vũ Đình Trác còn viết như sau:
“Nhờ công khai thác và biên khảo, sáng tác của giáo sư, những bậc thức giả khắp nơi đã suy tôn ông là Triết Gia Việt Nam. Aûnh hưởng Việt Triết và Việt Nho của ông đã gây ý thức cho người Việt khắp nơi nhìn lại thực tại văn hóa của mình. Các đồ đệ của ông đã đáp ứng nguyện vọng của Thầy để khai thác và phổ biến Việt Lý của Thầy qua tổ chức AN VIỆT. Các nhóm An Việt được thành lập khắp nơi: San Jose, Orange, Houston, Louisiana, Washington DC, Philadelphia, Seattle, và tại Canada, Uùc Châu, Anh, Pháp, Đức v.v ... An Vi đã như một luồng gió dân tộc bùng lên khắp nơi có người Việt định cư. Các nhóm này coi Triết Gia Kim Định như bậc Đại Sư, mà họ tôn làm Tổ: TỔ SƯ AN VI, TỘC PHỤ AN VIỆT. Aûnh hưởng của Triết Gia không những thế mà còn lan rộng tới các học giả, triết gia ngoại quốc: Âu Mỹ và khối Viễn Đông”.
Năm 1987 hội nghị Quốc Tế về “Khổng Học Với Thế Giới Ngày Nay” (International Symposium on Confucianism and the Modern World) tổ chức tại Đài Bắc, Đài Loan, qui tụ 400 học giả khắp thế giới. Triết gia Kim Định cùng với Lm Vũ Đình Trác đã thuyết trình đề tài “Đạo Trường Chung Cho Đông Nam Á” (A Tao-Field for South East Asia). Bài tham luận do Giáo Sư Trần Văn Đoàn, Giáo Sư Đại Học Quốc Gia Đài Loan trình bày (Professor of Philosophy at Taiwain National University). Đề tài này đã gây tiếng vang rất lớn trong giới Nho Lâm Á Châu.
Sau đó ngài còn tham dự Hội Nghị Triết Học tại Brighton Anh Quốc năm 1988 (The World Congress of Philosophy) – Hội Nghị Triết Học Á Châu và Bắc Phi lần thứ 33 tại Toronto Canada năm 1990 (The XXXIII International Conference on Asian and North African Studies). Ngài nói với các đồ đệ; “Thầy phải đi để nói cho thế giới biết con người, tư duy và đạo sống cao đẹp của dân tộc Việt Nam”.
Triết gia Kim Định từ trần ngày 25 tháng 3 năm 1997 tại dòng Đồng Công hải ngoại, Carthage, Missouri, Hoa Kỳ, hưởng thọ 83 tuổi. Ngài để lại cho đời bộ triết Việt Nho và An Vi, gồm 42 cuốn để giúp cho dân tộc có Chủ Đạo để tránh cảnh vô hướng vô hồn và giúp cho dân tộc có một Minh Triết để sống an vui hạnh phúc giữa Trời và Đất.
__._,_.___