Để
biết ơn Thương Binh V.N.C.H.
ĐIỆP
MỸ LINH
Thấy một
thanh niên trông quen quen, mặc quân phục Hải Quân, đi ngược chiều với mình, Thạch
chậm Vespa lại. Nhận ra người bạn thân hồi trước học trường Hưng Đạo rồi sau
cùng vào Đại Học Khoa Học với chàng, Thạch thắng Vespa, reo lên:
-Luân! Phải Luân không?
Chàng
Hải Quân ngạc nhiên:
-Ủa,
Thạch! Mày làm gì mà mặc đồ Biệt Động Quân “ngon” vậy?
-Tao bị
động viên vào Trường Sĩ Quan Thủ Đức; ra trường, xin về Biệt Động Quân. Còn
mày, đi Hải Quân hồi nào? Tao nhớ hình như mày nhỏ tuổi hơn tao mà.
-Ừ,
tao chưa bị động viên; nhưng thấy bạn bè nay đứa này “lên đường”, mai đứa kia bị
thương, mốt đứa khác tử trận, tao chịu không được, tình nguyện vào Hải Quân.
-Hải
Quân mà giờ này lang thang ở đây?
-Chiến
hạm vừa về nghỉ bến, tao muốn ghé thăm bà Cô để nhờ nhỏ em chở giùm về nhà Bố Mẹ
tao. Còn mày?
-Tao
đi phép về thăm gia đình. Mày đi đâu, tao chở mày đi?
Vừa
“phóng” lên phía sau Vespa Luân vừa nói:
-Cảm
ơn mày. Cô tao ở gần đây thôi.
-Có phải
bà Cô mà hồi trước tụi mình thường tới chơi rồi đàn hát “lung tung beng” hay
không?
-Đúng
rồi.
-Vậy
thì tao nhớ rồi.
Thạch
chợt nhớ Cô có người con gái đàn và hát rất hay, nhưng chàng không nhớ tên; vì
lúc đó cô bé còn nhỏ, chưa gợi được sự chú ý của thanh niên.
Thạch
dừng Vespa trước nhà Cô. Luân bước xuống, chưa kịp cảm ơn Thạch thì Thủy Ngọc –
con gái của Cô – đi học vừa về. Thủy Ngọc vui mừng chào Luân và Thạch rồi đi
vào nhà. Ánh mắt của Thạch không rời Thủy Ngọc.
Thấy
ánh mắt của Thạch, Luân hơi phân vân; vì biết Chú của chàng không thích nhà
binh – nhất là sĩ quan thuộc các quân binh chủng “thứ dữ” – vì Ông ngại con gái
của Ông sẽ…Nhưng nếu, ngay bây giờ, Luân từ giả người bạn thân từng học chung,
đi biểu tình chung, từng “văn nghệ văn gừng” với nhau trên các sân trường đại học
thì Luân không đành!
May
quá, nhờ Thủy Ngọc cho biết có Luân và Thạch đến thăm, Cô bước ra cửa:
-Luân!
Sao không đưa bạn vô nhà chơi, con?
Luân
chưa kịp đáp, Thạch đã vội dựng Vespa, cúi chào:
-Dạ,
kính chào Cô. Lâu rồi mà Cô vẫn nhận ra cháu.
-Cháu
bận đồ lính thấy khác thật, nhưng Cô vẫn nhận ra. Vô chơi, cháu.
Từ hôm
đó, mỗi ngày Thạch đều đến Bến Bạch Đằng, lên chiến hạm HQ505, rủ Luân đi thăm
Cô. Như dạo còn đi học, mỗi khi đến nhà Cô, Thạch thường đệm Guitar,
Luân đàn Piano, Thủy Ngọc đàn Violon; đôi khi ba người thay đổi
nhạc cụ hoặc cùng hát bên nhau.
Sau
đó, mỗi khi về phép, Thạch đều đến nhà Cô để thăm Thủy Ngọc. Thời gian này Thủy
Ngọc đã trở thành một thiếu nữ cao, với những đường nét rất cân đối cùng gương
mặt xinh đẹp, nhân hậu và đôi mắt nâu thơ dại. Chính nét thơ dại trong đôi mắt
nâu nồng nàn và khuôn mặt phản phất vẻ đẹp Tây Phương cùng với tiếng đàn, tiếng
hát của Thủy Ngọc mà rất nhiều chàng trai say mê, theo đuổi nàng.
Thạch
thầm tiếc là thời gian trước đây, cùng Luân đến thăm Cô và biết Thủy Ngọc học
cùng trường, Thạch đã không hề để ý đến cô bé con, người còn “suôn đuột”, “chưa
có ngực”. Bây giờ, mỗi lần về phép là mỗi lần hồi hộp, vì Thạch không biết Thủy
Ngọc đã bị ai chinh phục hay chưa!
Riêng
Thủy Ngọc, dù biết Bố không thích nàng giao thiệp với nhà binh, nàng cũng vẫn bị
cuốn hút vì bộ quân phục thẳng nếp, mái tóc cắt ngắn, làn da sạm nắng, dáng đi
hiên ngang, đôi mắt nhìn thẳng và thái độ tự tin.
Tình
yêu trong lòng Thủy Ngọc và Thạch âm thầm nảy sinh cho nên chàng và nàng thường
chọn những tình khúc có lời ca ướt lệ để cùng đàn, hát bên nhau.
Những
khi vắng Thạch, Thủy Ngọc thường thẩn thơ một mình, nét mặt buồn buồn và đôi mắt
xa xăm như mong ngóng một điều gì! Khi Thạch về phép, ghé thăm, Thủy Ngọc tươi
cười, líu lo như chú chim non vừa sổ lồng.
Mỗi
khi thấy sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Thủy Ngọc, Bố Mẹ của nàng tự hỏi,
tại sao Thủy Ngọc không vui tươi, hớn hở đối với những thanh niên khác, có bằng
cấp và địa vị cao, đang cố chinh phục nàng mà nàng lại chỉ vui tươi hớn hở với
Thạch thôi?
Không
những thế, khi Thạch và Thủy Ngọc cùng đàn và hát bên nhau, Bố Mẹ của Thủy Ngọc
để ý: Dư Âm là tình khúc Thủy Ngọc và Thạch cùng đàn và hát nhiều nhất; kế đến
là Love Me Tender. Bố Mẹ của Thủy Ngọc không hiểu tiếng Anh, nhưng động từ
“love” thì Bố của Thủy Ngọc biết. Thế là Bố chỉ cần nhớ chữ “tender” rồi phiên
âm ra tiếng Việt, hỏi Luân. Luân vô tình và ngay thật cho Bố biết đó là tựa một
tình khúc của Elvis Presley. Bố bảo Luân dịch lời ca ra tiếng Việt.
Sau
khi hiểu rõ lời ca, Bố Mẹ trực tiếp cho Thạch hay rằng Ông Bà không cho phép Thủy
Ngọc giao thiệp với Thạch nữa!
******
Nơi hậu
trường, cách sân khấu bằng một tấm màn dày, thấy Thủy Ngọc đang hóa trang cho
màn trình diễn thời trang, thái độ rất vui và tự tin, Thầy phụ trách văn nghệ hỏi:
-Thủy
Ngọc! Sẵn sàng cả rồi chứ?
-Dạ,
thưa Thầy…
Vừa
nói ngang đó, Thủy Ngọc chợt dừng lại; vì giọng Tenor của ai nghe quen
quen, vang lên từ bên kia bức màn ngăn cách sân khấu và hậu trường: “Đêm qua
mơ dáng em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ. Không gian trầm lắng như âu yếm ru ai
trong giấc mơ…”(1) Thủy Ngọc nhíu mày, đứng lặng như pho tượng! Nhưng trong
tiềm thức, tình yêu nàng âm thầm dành cho Thạch bỗng cuồn cuộn trổi dậy như cuồn
phong!
Riêng
Thạch, sau khi bị Bố Mẹ của Thủy Ngọc yêu cầu đừng liên lạc với Thủy Ngọc nữa,
Thạch rất buồn và thất vọng! Những lúc hành quân truy kích hoặc trực thăng vận
nhảy ngay trên đầu địch, Thạch quên mất nỗi buồn; nhưng khi rảnh rỗi hoặc nghe
ai đàn, hát một nhạc phẩm mà chàng và Thủy Ngọc thường đàn và hát bên nhau thì
nỗi buồn và sự thất vọng kéo về, đè nặng trong tim! Giờ đây, đang diễn đạt tất
cả nỗi niềm của tác giả và cũng là niềm đau của chàng, giọng Thạch trở nên tha
thiết vô cùng: “…Yêu ai anh nắn cung đàn đầy vơi đôi mắt xa vời….Anh như lầu
vắng em như ánh trăng reo muôn ý thơ…Tim anh băng giá đang nhại ngùng câu năm
tháng mong chờ…”(2)
Mấy
năm qua, những kỷ niệm khi Thạch và nàng cùng đàn hát bên nhau tưởng đã chìm
vào dĩ vãng; nhưng bây giờ, tiếng hát cao vút của ai bên kia tấm màn lại làm
cho trái tim của Thủy Ngọc thổn thức âm thầm – nhưng rất dữ dội!
Thái độ
của Thủy Ngọc làm Thầy phụ trách văn nghệ thắc mắc:
-Thủy
Ngọc! Chị bình an chứ?
-Dạ…thưa
Thầy, ai…ai… đang hát ngoài đó, thưa Thầy?
-Nhận
không ra giọng à? Thạch đó. Thạch hồi trước cũng trong ban văn nghệ với Luân và
Thủy Ngọc đó, nhớ không?
-Dạ
thưa Thầy, hôm tổng dợt, sao con không thấy màn đơn ca của anh Thạch trong
chương trình?
-Hôm
qua Thạch ghé thăm trường, biết trường có buổi văn nghệ đêm nay, Thạch xin hát
một bài. Nhận thấy Thạch là học trò cũ, năng khiếu văn nghệ cao, lại lên đường
tòng quân, tôi cảm phục và chấp thuận. Thôi, chị chuẩn bị đi, sắp đến phiên chị
đó.
Nói
xong, Thầy quay đi. Thủy Ngọc thở dài vừa khi Thạch chấm dứt màn đơn ca trong
tiếng vỗ tay vang dội; rồi nhiều tiếng “bis…bis…” vang lên. Thạch nói
vào micro:
-Xin cảm
ơn quý vị, quý Thầy Cô và các bạn. Tiếp theo, Thạch xin trình bày tình khúc My
Heart Will Go On của Celine Dion
Lại tiếng
vỗ tay. Thạch dạo đàn rồi “bắt” vào: “Every night in my dreams, I see you, I
feel you that is how I know you go on. Far across the distance and spaces
between us you have come to show you go on…” Theo giọng hát buồn buồn của
chính mình, Thạch nhớ những buổi chiều im vắng, sau khi hành quân trở về, chàng
thường ôm Guitar, vừa đàn vừa hát vừa nhìn dòng suối cạn phía xa trong
khi hoàng hôn lũ lược kéo về phủ xuống núi rừng thâm u.
Nơi
vùng núi rừng thâm u đó, mỗi khi đoàn quân dừng chân, Thạch thường chạnh lòng
nghĩ đến phận đời của chàng và của những thanh niên cùng thế hệ với chàng – ở
miền Nam – rời gia đình, xa người thân và bạn hữu, phải hành quân liên miên để
chống trả những đợt tấn công ác liệt của Bắc quân xâm lược!
Suốt
thời gian được tăng phái, Thạch không thể nhớ được bao nhiêu lần đơn vị chiến
lược này bị “tiền pháo, hậu xung” và bị tấn công bằng chiến thuật “biển người”.
Thạch chỉ nhớ lần cuối cùng, để giải tỏa áp lực của Bắc quân quanh đơn vị chiến
lược này, đơn vị của chàng được lệnh tham dự cuộc hành quân hỗn hợp với một đơn
vị Bộ Binh, vào một ngày mưa to gió lớn, có thiết giáp yểm trợ để càn quét các
đơn vị Cộng Sản Việt Nam từ Bắc xâm nhập.
Chính
trong cuộc hành quân quy mô này Thạch bị Bắc quân dùng súng CKC bắn sẻ, khi Thạch
đang khom người điều quân qua ống liên hợp. Viên đạn trúng chân trái của Thạch.
Thạch và Tiểu Đoàn Trưởng Thiết Giáp xin trực thăng tải thương; nhưng thời tiết
quá tệ và cũng vì súng phòng không của địch bắn lên xối xả, trực thăng không thể
“bốc” thương binh!
Khi được
đưa về quân y viện, vết thương đã sưng to và làm độc!… Nhớ đến đây, giọng Thạch
trở nên nghẹn ngào, đầy u uất:“…And my heart will go on and on. Love can
touch us one time and last for a lifetime and never let go till we’re gone…”
Trong
khi nén xúc động, cố kềm nước mắt để Thầy và bạn khỏi biết, Thủy Ngọc chợt nghe
các nam sinh “xầm xì”:
-Anh
Thạch “hết sẩy”! Ảnh “ngon” thiệt!
-Tội
nghiệp ảnh quá!
Hai tiếng
“tội nghiệp” khiến Thủy Ngọc tò mò. Bước đến bên trái sân khấu, nhìn ra, Thủy
Ngọc ôm ngực, tưởng như trái tim của nàng đã thoát khỏi lồng ngực! Trước mắt
nàng, Thạch – trong quân phục Biệt Động Quân, mũ nâu vắt hờ vào cầu vai trái –
đang ngồi trên ghế, chiếc nạn gỗ dựa thành ghế, hai tay của Thạch ôm Guitar.
Thạch tựa thùng Guitar lên bắp vế chân phải và đệm theo tiếng ca não
nùng của chàng. Như không tin vào mắt mình, Thủy Ngọc cố thay đổi vị thế nhưng
nàng cũng chỉ thấy một chiếc giày trận bên chân phải của Thạch thôi!
Trong
khi Thủy Ngọc run rẩy, nước mắt nhạt nhòa thì Thạch hát đến câu cuối: “…We’ll
stay forever this way. You are safe in my heart. And my heart will go on and
on.” Thạch cúi chào. Cả hội trường vừa vỗ tay vừa đứng lên.
Thủy
Ngọc hy vọng rằng Thạch sẽ vào hậu trường bằng cánh trái để nàng có dịp trực diện
với chàng; nhưng, không hiểu vì vô tình hay cố ý, Thạch rời sân khấu bằng cánh
phải. Thủy Ngọc ôm mặt, khóc như mưa!
Vài cô
bạn cho Thầy phụ trách văn nghệ biết sự việc đang xãy ra cho Thủy Ngọc. Thầy đến,
đưa Thủy Ngọc ra sau tấm màn:
-Tại
sao chị lại xúc động quá độ như vậy?
Tự nhủ,
sẽ không để niềm đau thương của riêng mình ảnh hưởng đến buổi văn nghệ mà toàn
trường đã dày công tập luyện, Thủy Ngọc trở nên bình tĩnh một cách lạ thường:
-Thưa
Thầy, con xin lỗi. Như Thầy biết, anh Thạch là bạn cùng lớp với anh Luân của
con. Anh thạch thường đến nhà con hòa đàn với anh Luân và con. Bây giờ, bất ngờ
thấy anh Thạch như thế con chịu không được!
-Tôi
hiểu. Chị nghĩ chị có vững tinh thần để giữ tiết mục độc tấu Violon hay
không?
-Dạ,
thưa Thầy…
Bất ngờ
một ý nghĩ thoáng qua, Thủy Ngọc tiếp:
-Thầy
cho con xin một đặc ân, được không ạ?
-Vâng,
chị cứ nói.
-Thưa
Thầy, con xin Thầy cho con được đổi mục độc tấu bằng mục đơn ca.
Đã từng
nghe Thủy Ngọc hát nhiều lần trong những buổi văn nghệ trước đây, Thầy gật đầu:
-Vâng.
Chị cho người giới thiệu chương trình biết sự thay đổi này và cho anh đàn Guitar
biết “tông” và nhịp điệu của bản nhạc, nhé!
-Dạ.
Con xin cảm ơn Thầy.
Sau
khi nghe người điều khiển chương trình giới thiệu Thủy Ngọc sẽ trình bày ca
khúc Kỷ Vật Cho Em của Phạm Duy, Thạch cảm thấy bồi hồi, xúc động! Nhìn dáng Thủy
Ngọc thướt tha bước ra, cúi chào, đến sau micro rồi kéo micro cao
hơn, Thạch tự hỏi, không biết tình cờ Thủy Ngọc chọn ca khúc này hay là…Thạch
thở dài, lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp.
Dạo
phân đoạn đầu xong, người đàn Guitar “rải” một tràng hợp âm và Thủy Ngọc
“bắt” vào: “Em hỏi anh. Em hỏi anh bao giờ trở lại? Xin trả lời, xin trả lời
mai mốt anh về… Anh trở về anh trở về trên đôi nạng gỗ. Anh trở về, anh trở về
bại tướng cụt chân…” Nét mặt thống khổ, hai hàng nước mắt tuôn dài cùng tiếng
ca nức nỡ của Thủy Ngọc khiến tất cả khán giả bàng hoàng đến sửng sờ!
Đến đoạn
điệp khúc, giọng Soprano của Thủy Ngọc vút cao: “…Anh trở về nhìn
nhau xa lạ. Anh trở về dang dở đời em. Ta nhìn nhau ánh mắt chưa quen. Cố quên
đi một lần gian dối, anh ơi!…”. Một quân nhân mặc quân phục Biệt Động Quân,
chống nạn, khập khểnh rời hội trường; vì trái tim của quân nhân này không thể
nhận thêm bất cứ sự đau đớn, dày vò nào nữa!…
******
Thấy
Luân cùng với Bố Mẹ đến thăm, Ni Cô Diệu Thu rất ngạc nhiên; càng ngạc nhiên
hơn nữa khi Ni Cô thấy thái độ của Luân rất bối rối, bồn chồn và Bố Mẹ thì lo
âu, buồn bả, chứ không bình thản như những lần Bố Mẹ đến thăm nàng trước đây.
Luân nhập đề ngay:
-Ni Cô
có theo dõi thời sự hay không?
-Dạ
không. Nhưng em nghe nhiều Phật tử bàn tán.
-Cô
Chú muốn tôi đưa lên đây để thuyết phục Ni Cô cùng di tản với gia đình.
-Thưa
Bố Mẹ, thưa anh, con đã an trú cửa Phật rồi thì đâu có gì mà phải di tản?
-Ni Cô
chưa hiểu bản chất của Cộng Sản đâu. Ni Cô nên nghe lời, về nhà cùng đi với gia
đình; gia đình không bao giờ ra đi mà để Ni Cô ở lại.
Quay
sang Bố, Ni Cô giải thích:
-Thưa
Bố Mẹ, người đã thành tâm xuất gia thì không bao giờ chọn sự sung sướng cho bản
thân mà chỉ cầu an vui cho tha nhân. Con chỉ muốn sớm tối nương tựa cửa Phật và
phát huy đạo pháp.
Giọng
Bố rất buồn:
-Nếu
Ni Cô muốn phát huy đạo pháp thì Ni Cô nên đi với gia đình; dù gia đình cũng
chưa biết sẽ đi đâu và đến đâu. Nhưng gia đình – nhất là các em trai của Ni Cô
– không thể nào ở lại với Cộng Sản. Đến bất cứ đâu, Ni Cô cũng có thể rao truyền
về Phật Giáo để cảm hóa con người.
-Thưa
Bố, nếu muốn cảm hóa con người một cách thiết thực thì con nên ở lại Việt Nam để
cảm hóa những kẻ ác – những kẻ đã tạo ra không biết bao nhiêu đau thương cho
dân tộc Việt Nam!
Rất ngạc
nhiên trước sự suy luận rất hiện thực của Ni Cô, nhưng Bố vẫn thuyết phục:
– Ni
Cô nên nhớ, ở ngoại quốc rất ít người theo đạo Phật; Ni Cô nên ra đi để có cơ hội
giúp người ngoại quốc hiểu về Phật Giáo.
-Thưa
Bố, con nghĩ, trên thế giới, bất cứ người nước nào cũng có nhiều thiện tâm hơn
người Việt mình; thế thì người ngoại quốc không cần con phải đem đạo lý của Đức
Phật ra giảng cho họ.
-Lý do
nào Ni Cô lại nói như thế?
-Bố và
anh Luân nghĩ xem, trên thế giới có quân đội nào xua quân tàn sát gần như trọn
vẹn dân chúng của một thành phố lớn, như Huế, năm 1968? Có quân đội nào mỗi
ngày pháo kích cả ngàn quả đại pháo hoặc hỏa tiễn 120 ly vào các thành phố đông
dân cư, như Bình Long, An Lộc rồi pháo kích ngay vào trường học Cai Lậy và bệnh
viện Long An? Có quân đội nào pháo kích chính xác và điên cuồng vào đoàn dân chạy
loạn từ Quảng Trị vào Huế năm 1972 và từ Đà Nẵng sang Tiên Sa vào tháng cuối Ba
năm 1975? Có quân đội nào đưa ra chiến trường thanh niên 15, 16 tuổi rồi buộc
những thanh niên này phải thực hiện chiếc thuật biển người? Có quân đội nào,
ngay sau khi cưỡng chiếm được mục tiêu, đã xua đuổi tất cả thương binh ra khỏi
những quân y viện của “bên thua cuộc”? Câu giải đáp là: Chỉ có Quân Đội Cộng Sản
Bắc Việt mới vô nhân tính khi thực hiện những hành động tàn ác đó. Những hành động
dã man như thế không thể gọi là chiến đấu.
-Nếu
Ni Cô hiểu được như thế thì Ni Cô càng nên ra đi, xa lánh kẻ ác. Nơi môi trường
mới Ni Cô cũng vẫn có thể hoành dương đạo pháp.
-Thưa
Bố, nếu cần phải dùng tín ngưỡng để cảm hóa con người thì chúng ta nên dùng tín
ngưỡng để cảm hóa kẻ ác trước; và kẻ ác cần phải cảm hóa chính là những người Cộng
Sản Việt Nam; vì họ đã bị đầu độc, bị cổ xúy, rồi dùng vũ khí của Nga, Tàu và tất
cả mọi thủ đoạn để giết người miền Nam với chủ đích cướp đi phần đất mà chính
những kẻ ác đó đã đồng ý phân chia từ năm 1954!
Luân
có vẻ sốt ruột:
-Chúng
ta không có thì giờ để tranh luận. Ni Cô nên nghe lời Cô Chú kẻo Cô Chú buồn.
-Thưa
Bố Mẹ, con xin lỗi Bố Mẹ. Bố Mẹ cho con ở lại để con được thực hiện hạnh nguyện
của con.
Đến
lúc này, không thể kềm giữ tình cảm được nữa, Mẹ khóc ròng:
-Con
ơi! Bố Mẹ chỉ có con là con gái, không hiểu vì lý do gì con đi tu, Mẹ đã đau buồn
nhiều lắm rồi! Bây giờ con lại đành đoạn ở lại thì Mẹ sống sao nỗi, con ơi!
… Kể đến
đây, Luân cảm thấy đau lòng quá, vội nhìn xuống để Thạch không thấy đôi mắt ửng
đỏ của Luân. Cả hai im lặng rất lâu. Nhìn vùng biển lao xao phía xa của trại tỵ
nạn Orote Point, Guam, tâm trí của Thạch quay cuồng. Cảm giác hụt hẩng và trạng
thái chối bỏ quyện vào nhau khiến Thạch cảm thấy nhức đầu và gần như ngộp thở!
Cảm giác này cũng tương tự như buổi sáng năm nào, tại quân y viện Pleiku, Thach
tỉnh lại, nhận ra chân trái của chàng không còn nữa!
Luân hỏi:
-Thạch!
Lần cuối cùng mày thấy hoặc gặp Thủy Ngọc là lúc nào?
Thạch
kể lại diễn tiến buổi văn nghệ liên trường. Luân thở dài:
-Thế
thì tao hiểu rồi. Tội nghiệp em tao! Nó giữ kín niềm đau, gia đình không ai biết.
Tại sao mày bị thương mà mày cũng giấu tao?
-Vì
mày biết thì Thủy Ngọc biết.
-Nếu
thế thì mày tham dự văn nghệ liên trường để làm gì?
-Tình
cờ ghé thăm trường tao mới biết có buổi văn nghệ đó. Tao suy nghĩ và muốn đích
thân tao giải bày nỗi niềm của tao với Thủy Ngọc chứ tao không muốn người khác
mách lại.
Bất ngờ
nghe Luân vô tình nói tên ngôi chùa mà Thủy Ngọc đang tu, tâm trạng của Thạch rối
bời và trí óc quay cuồng! Sau khi bằng lòng với quyết định của mình, Thạch bảo:
-Thôi,
tao đi!
-Đang
sắp hàng lấy phần ăn, sắp tới phiên rồi, sao mày lại bỏ đi?
Thạch
vẫy tay, khập khểnh bước đi…
******
Nhờ số
tiền những người di tản biếu trước khi Thạch trở về trên thương thuyền Việt Nam
Thương Tín – khi Thạch bị giam tại Nha Trang, ban quản giáo tịch thu hơn một nửa
– Thạch đi xe đò về Saigon, đến ngay ngôi chùa mà Luân đã vô tình nói tên.
Sư Cô
trù trì cho Thạch biết, lý do Ni Cô Diệu Thu xin hoàn tục là vì Bố Mẹ của Ni Cô
bị “cách mạng” cho đi kinh tế mới. Ni Cô biết Bố Mẹ không quen lao động cực nhọc,
Ni Cô muốn nhận lãnh trách nhiệm của người con bất hiếu! Bao giờ Bố Mẹ quy
tiên, Ni Cô sẽ trở lại con đường tầm đạo!
Đến
nhà Thủy Ngọc, chỉ thấy những kẻ quê mùa, đen đúa, còi cọc và hầu như ai cũng
có đôi má gồ, răng vẩu, đầy cáu bẩn, đôi mắt láo liêng như rình rập ai, như sợ
sệt điều gì và phát ngôn the thé thứ tiếng Bắc rất lạ tai, Thạch than thầm: “Những
kẻ này mà thắng mình được sao, Trời!”
Đến
nhà Bố Mẹ của Luân, Thạch cũng chỉ thấy những người của “bên thắng cuộc”!
Thạch
về nhà Cha Mẹ. Một người đàn ông – cũng da xanh mét, răng hô, má gồ và đôi mắt
láo liêng như sợ sệt, như theo dõi ai – bước ra, hỏi:
-Anh cần
gì?
-Cách
nay không lâu, tôi ngụ tại ngôi nhà này.
-Ô, thế
anh “nà” con của ông Trưởng Ty…
Thạch
đáp nhanh, không để ông này nói tiếp:
-Vâng.
Tôi là con cả.
-Thế
anh “nà” đại úy Biệt Động Quân, đúng không?
-Vâng.
-Tôi
được “nhà nước” cấp cho ngôi nhà này, ngoài ra chúng tôi không biết gì cả.
Thạch
thầm nghĩ “Chiến thắng để được như thế này hèn chi ‘cha con nó’ mới thề
‘sinh Bắc tử Nam’!” rồi hỏi:
-Thế
ông biết Ba Má tôi dời đi đâu không?
-Gia
đình tôi mới dọn vào nhà này khoảng vài tháng thôi nên tôi chả biết.
Thạch
cảm ơn ông rồi bùi ngùi quay đi.
Lang
thang, đau khổ và lạc lõng ngay trên Quê Hương mà chàng đã để lại một phần thân
thể, Thạch bỗng nghe tiếng hát nghẹn ngào của một thương binh “Ngụy” đang ngồi
xin tiền bên gốc cây: “…. Chạnh lòng tìm người em gái cũ, em tôi đã đi
phương nào? … Giờ này tìm đâu hình bóng cũ, em ơi! Em đi về đâu?… Để rồi
một năm nơi biên cương dấn bước thân nơi sa trường. Ngày thì tìm vui bên tiếng
súng khi đêm anh vui với đàn…Dù mộng tàn phai trong thương đau…”(3)
Tiếng
ca ai oán của anh thương binh như cơn nước lũ cuốn đi tất cả sự kiên nghị, bản
tính can cường và ý chí phấn đấu của Thạch! Thạch hơi cúi đầu, bậm môi thật chặt
rồi kín đáo đưa tay quẹt nước mắt!…
ĐIỆP
MỸ LINH
(1) và
(2) Dư Âm của Nguyễn Văn Tý
(3)
Chiều Hành Quân của Lam Phương
__._,_.___