Popular Posts

Tuesday, July 9, 2013

TIỀN CHI THẬP VẠN…


 

TIỀN CHI THẬP VẠN…
 
        LÃO MÓC
 
          “Tiền chung ba vạn… gượm nào
          Trăm ngàn quan, hãy vơ vào cho ta!”
                             (Tú Nạc)
 
          Trương Diên Thương đời Đường, làm quan xử án rất công minh. Ngày kia Trương ra lệnh cho nha lại xét cho ra một vụ án quan trọng. Một hôm nơi công đường Trương thấy một lá thiếp từ đâu để sẵn. Trong thiếp, kẻ vô danh xin đền ơn 3 vạn quan tiền nếu Trương chịu bỏ qua vụ án, Trương nổi giận xé thiếp đi và thúc giục nha lại xét gấp vụ án hơn nữa. Qua hôm sau, Trương lại thấy một lá thiếp khác hứa tạ ơn 10 vạn nếu Trương chịu bỏ qua. Trương suy nghĩ giây lâu rồi ra lệnh cho nha lại hoãn tra xét vụ án. Ai nấy lấy làm lạ, hỏi. Trương bảo: “Tiền chi thập vạn, khả dĩ thông thần.”
 
          Tần Huệ Vương muốn đánh Thục. Nhưng vì đường xá xa xôi, trắc trở rất khó điều binh. Vốn biết vua Thục có tính tham, Huệ Vương sai tạc năm con trâu bằng đá đem để ngang ranh hai nước. Mỗi ngày sai người lén bỏ năm đống vàng sau đuôi trâu và phao lên rằng trâu vãi ra vàng. Vua Thục nghe vậy vội sai quân lính xẻ núi, lấp khe, dọn đường cho lực sĩ ra trộm 5 con trâu đem về Thục. Nhờ có đường bên Thục dọn sẵn, Tần Huệ Vương tiến quân sang đánh, cướp được nước Thục.
                             (Trích Cổ học Tinh hoa).
 
          Thục là một vùng đất phía Tây Trung Quốc, vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh. Địa thế hiểm trở. Thục đạo nan! Thục đạo nan!... Đường vào đất Thục gian nan hiểm trở. Thời Hán Sở tranh hùng, Lưu Bang dụng kế “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”, từ đất Thục bất ngờ tiến đánh Tam Tần, khởi đầu nghiệp đế. Bốn trăm năm sau, Hán mạt, Lưu Bị lại lui về giữ đất Thục, giữ thế chân vạc mà chia ba thiên hạ.
 
          Thời chiến tranh Trung - Nhật, Tưởng Giới Thạch chọn Trùng Khánh làm thủ đô kháng chiến. Quân Nhật dù đã chiếm trọn vùng duyên hải Trung Hoa cũng đành ngó về đất Thục mà hậm hực.
 
          Thi bá Lý Bạch khi tiễn bạn vào đất Thục làm bài thơ “Tống hữu nhân nhập Thục”, trong đó có hai câu:
          … Sơn tòng nhân diện khởi
          Vân bang mã đầu sinh…
 
          Cụ Lệ Thần Trần Trọng Kim dịch theo thể lục bát như sau:
 
          … Núi theo trước mặt nổi lần
          Mây quanh đầu ngựa dần dần mọc ra…
 
          Con đường vào đất Thục không phải dễ dàng.
 
*
          Tháng 4 năm 1975, Cộng Sản chiếm miền Nam. Người Việt bắt đầu di tản. Kẻ trước, người sau, bằng đủ mọi phương tiện, người Việt ra đi khắp bốn phương trời. Tạm cư, định cư, hội nhập… rồi hướng về quê cũ đang lầm than rên siết mà hờn căm, nuôi lòng quang phục. Âu Châu, Úc Châu và Bắc Mỹ dần dần trở thành ba vùng đất chính tập trung dân Việt tỵ nạn. Coi như mỗi nơi cũng là cái đất dung thân tạm thời chờ ngày quy hồi cố quốc.
Lúc đó, ông Nhà nước Xã nghĩa không ưa gì đám dân tỵ nạn. Ông mắng họ là đồ đĩ điếm,  bồi bếp, trộm cướp, ôm chân đế quốc. Siêng năng, cần mẩn, dân tỵ nạn bắt đầu có của ăn, của để…
 
          Ông Gia Cát Thừa tướng của Thục Hán đời trước đã lục xuất Kỳ Sơn. Ông đã tận nhân lực để mong đáp tấm hậu tình của Lưu Tiên chủ đã từng tam cố thảo lư. Năm54 tuổi, ông Thừa tướng Vũ hương hầu Gia Cát Lượng mất. Sáu lần đem quân đánh Bắc Ngụy đều không thành, giấc mộng trung hưng Hán nghiệp vẫn còn dang dở. Nhưng bậc thức giả không ai lại đem thành bại mà luận anh hùng.
 
          Âu, Mỹ, Úc hiện giờ cũng có thể ví như đất Ba Thục đối với người tỵ nạn. Tự cái đất Ba Thục tân thời này, người Việt lưu vong đã xuất phát không biết bao nhiêu là trận tấn công vào Nhà nước bạo quyền Cộng sản.
 
          Có người tìm đường Đông tiến, rồi hy sinh nơi rừng sâu, núi thẫm.
 
          Có kẻ mong lấy thân mình làm viên gạch lót đường cho đoàn quân Phục quốc để rồi chịu bắt bớ tù đày.
 
          Lại có cả người bỏ cả ánh đèn Ba Lê hoa lệ để về nước nhen lửa đấu tranh; rồi khắc tên mình vào lịch sử khi ra pháp trường trước mũi súng thù…
 
          Giấy mực nào mà kể ra cho hết những tấm gương xả thân vì nghĩa lớn! Đất Ba Thục tân thời của người Việt lưu vong lắm bạc, nhiều tiền mà cũng lắm hờn căm Cộng Sản trở thành một cái gai cần phải nhổ, một miếng mồi ngon mà ông Nhà nước Xã nghĩa rắp ranh mong chờ thời cơ nuốt chửng. Ông  Nhà nước giương mắt nhìn hậm hực.
 
          Ngăn sông cách biển, vả lại đất người ta; đâu có đem quân mà đánh được. Hăm he doạ nạt cũng không xong. Ông Nhà nước xoay qua cách mới. Ông trở mặt ve vuốt những người Việt lưu vong. Ông gọi họ là “khúc ruột ngàn dặm của Tổ quốc”; ông kêu gào người Việt hải ngoại “thôi tranh đấu dưới lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ”, ông kêu gào hòa hợp hòa giải, xóa bỏ hận thù, xây dựng quê hương… Nhưng lòng người vẫn kiên cường, đường vào đất Thục vẫn gian nan. Mà cái đất Thục này thì ông Nhà nước nhất định phải thôn tính cho bằng được. Ông âm thầm chuẩn bị, có kế hoạch hẳn hòi…
 
          Ông Tần Huệ Vương tân thời, tức ông Nhà nước Việt Cộng muốn mở con đường vào Ba Thục. Ông cũng đem mấy đống vàng đặt sau đuôi trâu đá. Mấy đống vàng mà trâu Cộng vãi ra chắc là to lắm; cho nên mới có những ông trí thức đất Thục tân thời bất cố liêm sỉ mà lăm le dọn đường đi gánh.
 
          Ông vua Tần tân thời phái đại sứ tới miền Nam Cali thì đã có ông bác sĩ họ Phạm mũ cao, áo dài cúc cung đón rước. Phó Thủ tướng VC Trần Đức Lương tới Bắc Cali thì đã có mấy ông chầu chực vái chào dâng kế hoạch về… kinh tế. Phó Chủ tịch thành Hồ Phạm Chánh Trực đến San Francisco thì đã có ông Vũ Đức Vượng tung hô, bái lạy.
 
          Rồi có những ông “thống nhất quốc gia, giải phóng Việt Nam” thay đổi cương lĩnh “tổng nổi dậy trong hòa bình, liên kết trong ngoài canh tân đất nước”; có những ông trí thực thậm thụt đi về Việt Nam xin yết kiến và chụp hình với Thủ tướng VC Phan Văn Khải để bàn tính kế hoạch chia ghế, chia bàn. Trước đó thì những ông trí thức này đã gián tiếp hoặc trực tiếp tổ chức hội thảo “Bắc Một Nhịp Cầu Đã Gãy” ở San Diego, tổ chức VietExpo, tổ chức Múa Rối Nước, tổ chức hội thảo Bể Dâu, tổ chức triễn lãm “Nghìn Trùng Xa Cách”… ở San Francisco, San José.
 
          Những ông trí thức này hì hục dọn đường để hòng kéo năm con trâu vãi ra vàng. Và rồi cũng theo con đường đó, quân Tần tân thời sẽ tiến vào đất Thục.
 
          Mặt trận miền Tây vẫn yên tĩnh. Người lính Tần tân thời nhập Thục không mang theo gươm giáo súng đạn. Từ nhiều năm nay, người ta thấy Hà Nội liên tiếp gửi ra hải ngọại những đoàn văn công, những phái đoàn sứ giả kinh tế, những nhà văn kêu gọi giao lưu văn hóa, những nhà tu Phật Giáo, từ chối thuyết pháp ở những chùa có treo cờ Quốc Gia với nền vàng ba sọc đỏ; những linh mục Thiên Chúa Giáo từ chối đến các Trung tâm Sinh hoạt Cộng đồng có treo Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Hơn 10 năm trước đây đã có những trung tâm băng nhạc kêu gọi hãy coi cuộc chiến cũ là tiền kiếp, hãy hòa hợp hòa giải cùng nhau đem những bông lúa đỏ về tiếp tục gieo rắc trên quê hương. Đã có những tờ báo đăng bài phỏng vấn tên Tổng lãnh sự Nguyễn Xuân Phong để tên này mạt sát các anh em H.O., răn đe đồng bào tỵ nạn.
 
          Để thách thức người Việt tỵ nạn, ở Nam Cali, tên Việt gian Trần Trường treo cờ máu và ảnh Hồ tặc bị người Việt biểu tình phản đối trong 53 ngày đêm.
 
          Ở Bắc Cali, tên Mỹ gian C.David với sự tiếp tay của bọn VC nằm vùng đã triển lãm 35 bức dị ảnh của Hồ tạc bị đồng bào Bắc Cali biểu tình phản đối cả tháng trời.
 
          Tình tự dân tộc, lòng hoài hương, ý thức duy trì truyền thống văn hóa… được khơi lên. Mặt trận không có tiếng súng nhưng bên trong những người lính Tần tân thời này chứa đầy dao nhọn.
 
          Dẫn đầu cái đoàn quân Tần tân thời nhập Thục này là những kẻ nội gian chuyên “treo đầu dê, bán thịt chó,” chuyện “buôn dân, bán phở”, những kẻ lợi dụng tập thể cựu chiến sĩ QLVNCH cho những mưu đồ đen tối, bọn truyền thông bất lương, bọn nhà văn, nhà báo “đặc công văn hoá” hãnh diện khoe mình đã “chạy trốn tổ quốc”, chê người Việt tỵ nạn là “những cái đầu đong đá” để tiếp tay với Trung tâm William Joiner viết tờ “căn cước đỏ” cho 3 triệu người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản; bọn lợi dụng lòng nhân đạo quyên góp chữa bệnh người mù để kinh tài cho VC, thiểu số trí thức giả hình, những nhà khoa bảng vu cáo những người hoạt động cộng đồng chống Cộng, những người cầm bút chân chính; những nhà khoa bảng kêu gọi đối thoại với Việt Cộng, chủ trương tạm dẹp, tạm cất, tạm giấu trong tim lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ để hòa hợp hòa giải, xóa bỏ hận thù, xây dựng đất nước.
 
 
          Năm 2004, tại San José, một thành phố miền Bắc California, Nghị viên Madison Nguyễn, một người trẻ đã được cộng đồng người Mỹ gốc Việt hết lòng ủng hộ cô ta vào chức vụ nghị viên khu vực 7 đã bất ngờ đâm một nhát dao chí tử vào cộng đồng người người Việt tỵ nạn cộng sản tại San Jose. Bà nghị viên “lươn lẹo, ăn cháo đái bát” này được sự yểm trợ của đài phát thanh Quê Hương, một số chủ tịch hội ái hữu, lực lượng đã lobby Thị Trưởng Chuck Reed và một số nghị viên để áp đặt cái tên “Saigon Business District” cho khu thương mại trên đường Story. Có người cho rằng đây là một âm mưu thâm độc nằm trong nghị quyết 36 của VC nhằm khống chế cộng đồng người Việt tỵ nạn tại Bắc California.
 
          Nhưng âm mưu này hoàn toàn thất bại. Bà nghị viên này đã bị Ban Đại Diện Cộng Đồng Việt Nam Bắc California do ông Nguyễn Ngọc Tiên, Chủ Tịch Ban Chấp Hành kiện vì đã vi phạm luật Brown Act.  Với sự tranh đấu bền bĩ, cái tên “Little Saigon-San José” đã đuợc đặt cho một khu phố trên đường Story. Tuy nhiên, cộng đồng đã thất bại trong việc bãi nhiệm bà nghị viên “ăn cháo đái bát” này vì “những thủ đoạn chính trị dơ bẩn” (dirty politic) của những thế lực đen đứng sau lưng bà ta.
 
          Và hiện nay, để phục vụ cho nhu cầu ra ứng cử vào chức Thị Trưởng thành phố San José vào năm 2014 của bà Phó Thị Trưởng Madison Nguyễn, những thế lực đen, thế lực đỏ dưới sự điều khiển của ông “Tướng Bình Vôi” đã thành lập thêm một Ban Đại Diện Cộng Đồng thứ 3 tại đây.
 
          Tại Houston, cuối năm 2012, Nghị viên Hoàng Duy Hùng, một kẻ “nhân danh chống Cộng” đã từng hung hăng tay mặt “lật mặt nạ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh”, tay trái “móc hậu môn Chính phủ bịp Nguyễn Hữu Chánh” đã hiện nguyên hình “một con sói VC đội lốt người Quốc Gia” khi cùng đồng bọn tiếp rước và đối thoại với tên Thứ Trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn tại Toà Thị Chính Houston. Càng thô bỉ hơn khi đầu năm 2013, tên Việt gian này về nước nói lời xum xoe bợ đỡ cựu Chủ Tịch Nước CHXHCN Nguyễn Minh Triết và đã ra mặt công khai “kiss ass” VC khi tuyên bố:
          -Không có vụ đàn áp tôn giáo ở Cồn Dầu;
          -Không cần thể chế đa nguyên, đa đảng tại VN
 
          Và tên Việt gian này đang bị đồng bào Houston ra sức tẩy chay khi ra tái ứng cử vào chức nghị viên Khu vực F tại Houston.  
 
          Vào tháng 6 vừa qua, cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại bị “bọn nội gián của đoàn quân Tần tân thời nhập Thục” mở trận tổng tấn công cứ như là trận Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân của VC năm 1968. Đó là “sự biến… Tưởng niệm 50 năm Ngọn  ửa Bồ Tát” Thích Quảng Đức.
 
          Đã có nhiều bài viết về việc làm cố tình vu cáo, mạ lỵ cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và chế độ Đệ Nhất Cộng Hoà để phục vụ một âm mưu đen tối nào đó của những kẻ tự xưng mình là cư sĩ nhưng lại đi nói những lời cuồng ngôn vọng ngữ vu cáo cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã tàn sát 300.000 Phật tử. Việc làm này của ông Tiến sĩ, Cư sĩ Huỳnh Tấn Lê và đồng bọn thì cũng giống như việc ông Thiền sư “ăn chay ngủ mặn” Thích Nhất Hạnh vu cáo máy bay Mỹ đã ném bom phá hủy 300.000 nóc gia tại thị xã Bến Tre chỉ vì mấy tên du kích VC bắn vu vơ nên đất nước Hoa Kỳ nên đã bị quả báo trong biến cố 911!
 
          Chuyện lạ là những kẻ toàn là Thiền sư, Cư sĩ mà hình như lại không biết là trong kinh Phật có câu: “Những kẻ nói xấu về người khác như là những kẻ nằm ngửa phun nước miếng lên trời”. 
 
          Việc làm này chứng tỏ tổ chức Phật Giáo tại hải ngoại chỉ là “cánh tay nối dài” của Phật Giáo Quốc Doanh ở trong nước vốn là một bộ phận nằm trong Mặt Trận Tổ Quốc của đảng CSVN!  
 
*
          Những kẻ này này đang hùng hục làm công chuyện phá núi mở đường. Hơn một trăm năm trước, những Trần Bá Lộc, Đỗ Hữu Phương, Nguyễn Thân, Hoàng Cao Khải… đã làm những gì, thì nay mấy ngài Việt gian núp danh tỵ nạn cũng làm y như thế.
 
          Cách thức có thể khác nhau, nhưng mục đích thì vẫn là mở cửa rước giặc vào nhà. Mà chắc là họ chẳng làm không công.
 
          Ông án quan Trương Diên Thương đời trước bán cái đức thanh liêm của mình lấy 10 vạn quan tiền, chứ 3 vạn thì ông chưa bán.
 
          Không biết đời nay mấy đống phân trâu đá nó bao to mà mấy ông trí thức bất cố liêm sỉ, mấy ông tu sĩ, cư sĩ bất chấp tội vọng ngữ…  phải khom lưng cõng giặc vào nhà như thế?!
 
        LÃO MÓC
          tieng-dan-weekly.blogspot.com

No comments:

Post a Comment

Featured Post

NHỮNG KHÔI HÀI VỀ . . . Chữ Nghĩa Việt Cộng.

  NHỮNG KHÔI HÀI VỀ . . . Chữ Nghĩa Việt Cộng. 1. - Ai cũng biết VC là vua chơi chữ, lúc chúng ...

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List