Popular Posts
-
A Abe, Kōbō [2] Adams, Richard [1] Ahern, Cecelia [1] Ái Khanh [1] Akutagawa, Ryunosuke [1] ...
-
Audio Book: THIÊN HỒI KÝ THÉP ĐEN CỦA ĐẶNG CHÍ BÌNH HỒI KÝ TÔI PHẢI SỐNG CỦA LINH MỤC NGUYỄN HỮU LỄ HỒI KÝ TÔI PHẢI ...
-
http://vietmessenger.com/books/?author=list Kho tàng sách Việt ngữ - đọc mệt nghỉ! cả đời chưa hết! Các truyện hay VN, Trung Hoa,Enghish etc...
-
Tôi rất hoan nghênh chuyển những bài viết như thế này. Những bài này viết đúng quy củ của ngữ phạm, dùng đúng thanh âm, chữ viết rấ...
-
NHỮNG KHÔI HÀI VỀ . . . Chữ Nghĩa Việt Cộng. 1. - Ai cũng biết VC là vua chơi chữ, lúc chúng ...
-
N hững mẩu chuyện rất ngắn, rất hay Quà sinh nhật Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, co...
-
Văn Quang - Viết từ Sài Gòn, ngày 31.8.2012 Chuyện ông giáo nghèo với ngân hàng và doanh nghiệp Bạn c...
-
Date: Fri, 18 Apr 2014 17:14:56 -0700 From: sangthai4 Subject: Những hình ảnh nói lên một câu chuyện về niềm đau khổ và lòng khoan du...
-
CHỮ TÍN I.CÁI ĐỈNH Nước Lỗ có một cái đỉnh rất quý. Nước Tề bắt phải đem dâng. Vua Lỗ tiếc lắm, cho làm một cái đỉnh ...
-
From: NGUYỄN VÂN TÙNG < Date: 2015-01-27 9:14 GMT-06:00 Subject: LẤY VỢ MIỀN NÀO? To: Doc cho vui ! LẤY VỢ MIỀN NÀO? ...
Saturday, November 24, 2018
ĐỨC PHẬT VÀ PHẠM THIÊN
----- Forwarded
Message -----
From: Tien Do <>
To: Yahoo Groups <>
Sent: Thursday, November 22, 2018, 5:07:52 PM PST
Subject: Đức Phật Và Phạm Thiên Vương (3)
ĐỨC PHẬT
VÀ PHẠM
THIÊN
Toàn Không
(Tiếp theo)
2). THI
BIẾN HÓA:
Sau khi nói kệ, Phạm Thiên nói:
- Này Đại
Tiên Nhân, nay ta muốn ẩn hình.
Đức Phật bảo:
- Này Phạm
Thiên, nếu ông muốn ẩn hình thì tùy ý ông.
Phạm Thiên liền biến hình (tàng hình), Đức Phật liền nói:
- Ông ở
chỗ này, ông đến chỗ kia, ông vào chỗ giữa này.
Mỗi chỗ Phạm Thiên di chuyển đến, Ngài đều chỉ không sai; Phạm
Thiên muốn ẩn hình, nhưng chẳng qua được mắt Phật, nên phải hiện hình trở lại,
bấy giờ Đức Phật nói :
- Ta
cũng muốn ẩn hình, ông xem Ta ở chỗ nào?
Đức Phật liền nghĩ: “Ta hãy hiện Như Ý Túc Như Kỳ Tượng, phóng
hào quang cực sáng chiếu rọi khắp cõi Phạm Thiên, rồi ẩn hình trong đó, khiến
Phạm Thiên và quyến thuộc chỉ nghe tiếng Ta mà không thấy hình Ta”; nghĩ
xong, Ngài liền thực hành.
Bấy giờ, Phạm Thiên và quyến thuộc, ai cũng nghĩ rằng: “Sa Môn
Cù Đàm thực là kỳ diệu, thật là hy hữu, có đại như ý túc (biến hóa), có đại oai
đức, có đại phúc hựu (phúc lớn), có đại oai thần, vì sao? Vì đang phóng hào
quang cực sáng chiếu khắp cõi Trời Phạm, rồi ẩn mình ở trong, khiến chúng ta
không thể thấy mà chỉ nghe tiếng thôi”.
Lúc ấy, Đức Phật biết tâm ý Phạm Thiên và quyến thuộc, nên Ngài
nghĩ: “Ta đã cảm hóa được Phạm Thiên này và quyến thuộc rồi, Ta nên thu hồi
Như ý túc”. Nghĩ rồi, Ngài liền thu hồi Thần túc và ở giữa cõi Phạm Thiên.
Bấy giờ Thiên Ma Ba Tuần thấy thế liền nói:
- Này Đại
Tiên Nhân, ông thật khéo biết, khéo thấy, khéo thông suốt, nhưng ông chớ nên
giáo huấn đệ tử, chớ nên nói pháp vi diệu cho đệ tử, chớ nên yêu thương (ái luyến)
đệ tử. Ông hãy sống vô vi (sống đạo lý, sống tùy tự nhiên) mà hưởng thụ cuộc đời
an nhàn, vì sao?, vì những việc làm ấy sẽ gây phiền nhọc, và khi chết sẽ sinh
vào làm Thần kỹ nhạc thấp kém.
Đức Phật bảo Ma:
- Này Ma
Ba Tuần, ông chẳng phải mong thiện lợi cho Ta, chẳng phải mong cầu ích lợi cho
Ta, cũng chẳng phải mong cầu an lạc cho Ta mà nói như thế. Này Ma Ba Tuần, Ta
biết ông nghĩ rằng: “Sa Môn Cù Đàm nói pháp cho đệ tử nghe, các đệ tử ấy sẽ
ra khỏi cảnh giới của ta, ta sẽ không chi phối được họ nữa”, cho nên ông mới
nói như thế.
Này Ma Ba Tuần, nếu có Sa Môn Phạm Chí nào đã giáo hóa đệ tử, nói
pháp cho đệ tử nghe và yêu thương đệ tử, nên sau khi qua đời đã sinh vào làm Thần
kỹ nhạc thấp kém, thì Sa Môn, Phạm Chí ấy chẳng phải là Sa Môn mà tự xưng là Sa
Môn, chẳng phải Phạm Chí, mà tự xưng là Phạm Chí, chẳng phải A La Hán mà tự
xưng là A La Hán, chẳng phải bậc Chính Đẳng Giác mà tự xưng là Chính Đẳng Giác
(Bậc giác ngộ cao nhất).
Này Ma Ba Tuần, Ta tự biết là Sa Môn nên mới xưng Sa Môn, Ta thực
sự biết là A La Hán nên mới xưng là A La Hán, Ta thực sự biết là Chính Đẳng Giác
nên mới xưng là Chính Đẳng Giác.
Này Ma Ba Tuần, nếu Ta có nói pháp hay không thì ông cũng nên đi
đi, Ta tự biết nên nói pháp hay không nên nói pháp là tùy ở nơi Ta.
LỜI
BÀN:
Khi luận bàn về trí tuệ, Phạm Thiên thấy rõ
trí của mình không thể bằng Đức Phật nên mới nói bài kệ ở đoạn trên theo ý của
Phật, nhưng chưa chịu khuất phục hẳn, mà còn muốn so tài cao thấp trong sự biến
hóa, tại sao? Vì từ hồi nào tới lúc ấy Đại Phạm Thiên thường trổ tài với các
tầng Trời Dục giới, không có ai sánh kịp, nên kiêu hãnh cho mình là nhất. Bấy
giờ gặp Phật chưa biết ra sao nên muốn thử tài, nhưng như chúng ta đã biết kết
quả rồi, và từ đó trở đi, Phạm Thiên mới coi Đức Phật là bậc tối thắng, tối
diệu, tối thượng vậy.
Nói về Thiên Ma Ba Tuần, là Vua Ma ở các cõi Trời Dục giới; với bản
tính của Ma là luôn luôn ngăn cản làm điều tốt lành, thường xúi giục làm điều
quấy ác, chúng ta không còn lạ gì nữa.
Ngày nay, Đạo Bà La Môn tức là Ấn Độ giáo, thờ Phạm Thiên là Thượng
Đế, người Bà La Môn cho rằng họ là con của Phạm Thiên, nên thường phải cúng tế Thượng
Đế. Vị Đại Phạm Thiên chính là Thượng Đế của đạo Bà La Môn vậy.
Còn các đạo khác như Do Thái giáo (Judaism)
của người Do Thái (Jew) và Cơ Đốc giáo (Christianity) của người Thiên Chúa
(Christian) thờ cùng một Thượng Đế, và Hồi giáo (Islam) của người Hồi giáo (Muslim)
cũng thờ Thượng Đế. Người viết chưa hân hạnh được biết nên không thể viết ra được,
rất tiếc; không biết vị Thượng Đế của họ là ai và hiện nay ở đâu có ai biết
không???
__._,_.___
Friday, November 16, 2018
Chọn MẸ hay VỢ ?
Chủ
đề: Chọn MẸ hay VỢ ?
Chọn
MẸ hay VỢ ?
Mẹ và Vợ ngã xuống sông cùng một lúc, nếu
cứu Mẹ thì Vợ sẽ chết, hoặc cứu Vợ thì Mẹ sẽ chết. Vậy nên cứu Mẹ, hay cứu
Vợ, hoặc là không cứu cả hai đây ?
Bạn hãy trả lời câu hỏi xong, rùi mới đọc
tiếp bên dưới nhé:
MẠNH TỬ:
Bố chết từ khi còn nhỏ, Mẹ nuôi nấng, dạy dỗ ta rất khó
nhọc. Mẹ phải ba lần dọn nhà để tránh những ảnh hưởng xấu, dành món ngon cho
ta ăn, mua áo đẹp cho ta mặc, tất cả là để cho ta có thể ngẩng cao đầu nhìn
thiên hạ. Mẹ và Vợ cùng ngã xuống sông, tất nhiên ta phải cứu Mẹ rồi ! Lấy
chữ Hiếu làm đầu, Vợ chết thì lấy Vợ khác, Mẹ chết làm gì có Mẹ nữa! Trên thế
gian này chỉ có Mẹ là cao cả và tốt nhất! Không có Mẹ, con trẻ như cỏ cây,
biết bấu víu vào đâu? Mẹ! Con sẽ cứu Mẹ!. Mạnh Tử bèn nhảy ùm xuống
sông....
* CHU U VƯƠNG:
Vợ và Mẹ cùng ngã xuống sông, tất nhiên là phải cứu Vợ
trước. Nghĩ lại ngày trước ta đùa giỡn với Nàng, nhìn Nàng cười, đến cả giang
sơn lẫn sinh mạng nhỏ bé của ta cũng chẳng nghĩa lý gì, huống hồ là Mẹ ta!
Khi lập Thái Tử, bà ấy còn định bỏ ta, làm ta suýt mất cả ngôi báu nữa !
“Tình cảm đằm thắm, ta yêu Nàng rất nhiều, ta sẽ cứu Nàng! Nàng ưi
!!!”. Chu U vương cũng nhảy ùm xuống sông....
* LƯU BỊ:
Anh em như chân tay, Vợ con như áo mặc; áo rách có thể vá
lại, chân tay gãy không thể lành được đâu ! Chỉ cần Nhị Đệ, và Tam Đệ của ta
không ngã xuống sông là được gồi, những kẻ khác ta không thèm để ý. “Mẹ ơi!
Nàng ơi! Các người chết thật thê thảm!” Lưu Bị đứng trên bờ sông khóc rống
lớn lên....
* TÀO THÁO:
Thà rằng ta phụ người, chứ không để người phụ ta, Mẹ ta,
hay Vợ ta cũng thế mà thôi, chỉ cần ta không ngã xuống sông là được gồi ! “Ta
nhẹ nhàng đi, cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút
vấn vương !”. Tào Tháo vừa ngâm thơ, nốc ngụm rượu, vừa chầm chậm bước
đi vô tư lự....
* KHUẤT NGUYÊN:
Thế gian này u ám quá đi, Triều đại này thật hủ bại! Sống
cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, chi bằng chết cho trong sạch. Song, ai có thể
rửa mặt và rửa chân cho ta đây ? Khoảng trời hiện tại là khoảng trời u
ám, chẳng còn có thể nhìn tinh tú trên trời được nữa.... Mẹ ơi! Nàng ơi! Ta
cùng nhau chết ở nơi đây!” Khuất Nguyên vừa hát, vừa từ từ nhảy xuống
sông....
* TRANG TỬ:
Sinh về đâu, rồi chết sẽ về đâu? Mẹ và Vợ ta chết thì cứ
chết, đời là vô thường, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng
thái vô hình mà thôi, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương na ? Chẳng
cần phải cứu ai cả! Trang Tử ngồi xuống, tay nắm một mảnh sành, vừa gõ nhịp
vừa hát "Em ưi, nếu mộng không thành thì sao ?", mắt nhìn Mẹ, và Vợ
chìm dần xuống sông, nét mặt mãn nguyện vô cùng tận ....
* HOÀ THÂN:
Ai ngã xuống sông thì cứ ngã tự nhiên đi, cái ta yêu là
Tiền bạc cơ mà ! Tiền bạc là Mẹ ta, là Vợ ta đấy ! Sao trước khi ngã, các
người không mặc ít quần áo thôi cho đỡ tốn, điều đáng tiếc nữa là trâm vàng,
khuyên bạc còn ở trên đầu các người, chưa cởi cà gá hạt xàn, còn bông tai hạt
xàn nữa kìa.... “Có tiền là có tất cả! Hô… Hô… Hô…!” Hoà Thân đứng trên
bờ vừa nhìn Mẹ, và Vợ dần dần chìm xuống sông, vừa lắc đầu thở dài ngao
ngán....
* VƯƠNG BỘT:
Lòng bàn tay
và mu bàn tay đều là thịt cả. Vợ là người ta yêu nhất ! Mẹ là người thân
thiết nhất ! Vậy phải làm thế nào đây? Thôi cứ nhảy xuống sông, thấy ai ở gần
thì cứu. Vương Bột vội nhảy ùm xuống sông. “Chít cha gồi! Ta quên mất là ta
cũng không biết bơi kia mà ! Bớ làng xóm, ai kíu tui vứi !!!”. Vương
Bột vẫy vùng một cách tuyệt vọng, rồi từ từ chìm nghỉm xuống sông
luôn…..
LỜI BÀN:
1. Mạnh Tử: Thương
Mẹ hơn Vợ thì chắc là lai… VIỆT NAM.
2. Chu U Vương: Yêu
Vợ nồng nàn nên chắc lai… PHÁP QUỐC.
3. Lưu Bị: Lo cho
anh em Đồng chấy hơn gia đình là lai… NGA SÔ (tinh thần quốc tế vô sản
chuyên chính ! Hạt muối cắn chia hai: Một nửa là của phần tớ, nửa kia tớ lủm
gồi !).
4. Tào Tháo: Thấy
chết không cứu, phớt tỉnh… ĂNG LÊ .
5. Khuất Nguyên: Tự
sát chết theo là tinh thần Võ sĩ đạo xứ Phù Tang... JAPAN.
6. Trang Tử: Tỉnh
bơ, giống Tào Tháo, lai … ANH QUỐC.
7. Hòa Thân: Thực tế
thế kỷ 21 kiểu…. MẼO.
8. Vương Bột: Nhắm
mắt liều mạng, không biết trời cao đất rộng là gì, con ếch muốn to bằng hỏa
tiễn, tham lam bành trướng mà lại điếc không sợ súng nữa, thì là chính gốc… Tàu
Khựa (Ma-zdê in CHỆTNA) ngày nay chứ ai trồng khoai đất nầy ??? .
Hết.
|
Đức Phật Và Phạm Thiên Vương (1)
ĐỨC
PHẬT
VÀ PHẠM
THIÊN
Toàn Không
1). ĐẤU
TRÍ VỚI PHẠM THIÊN:
Một thời Đức Phật ngự tại vườn Cấp Cô Độc, nước Xá Vệ. Bấy giờ có một Phạm
Thiên Vương ở cõi Trời Phạm, nghĩ rằng: “Chỗ này là thường hữu, chỗ này là
thường hằng, chỗ này trường tồn, chỗ này quan yếu, chỗ này là pháp không hoại
diệt, chỗ này là xuất yếu, ngoài xuất yếu này không còn xuất yếu nào khác nữa,
mà có bậc tối thắng, tối diệu, tối thượng”.
Lúc ấy, Đức Phật bằng trí biết cùng khắp (Tha Tâm trí), biết rõ tâm niệm của Phạm
Thiên kia đang nghĩ. Ngài liền nhập định biến (Như Kỳ Tượng Định), chỉ trong khoảng
thời gian co duỗi cánh tay, Ngài biến mất khỏi vườn Cấp Cô Độc, tới ngay chỗ vị
Trời ấy tại cõi Trời Phạm. Phạm Thiên trông thấy Đức Phật liền chào nói:
- Kính chào Đại Tiên
Nhân, rồi Phạm Thiên nói những lời giống như đã nghĩ ở trên.
Đức
Phật nói:
-
Này Phạm Thiên, cái không thường ông bảo là thường, cái không hằng ông bảo là hằng,
cái không trường tồn ông bảo là tường tồn, cái không quan yếu ông bảo là quan yếu;
cái hoại diệt ông bảo là không hoại diệt, cái không xuất yếu ông bảo là xuất yếu.
ông còn bảo: ngoài xuất yếu này không còn xuất yếu nào khác, mà có bậc tối thắng, tối diệu, tối thượng. Này
Phạm Thiên, ông có cái vô minh này, ông đang chìm đắm trong si mê này.
Lúc đó có Thiên Ma Ba Tuần nói:
- Này Sa Môn, chớ nên
trái lời Phạm Thiên, chớ có chống đối Phạm Thiên; nếu ông không nghe lời lại
còn chống đối, cũng như người gặp hên may mà lại xua đuổi đi, lời Sa Môn nói ra
cũng như vậy. Cho nên ta bảo ông chớ trái lời, chớ chống đối Phạm Thiên; nếu
ông chống trái lời Phạm Thiên, ông cũng như người từ núi cao rơi xuống vực sâu
thẳm, tuy dang hai tay hai chân bám vào hư không, nhưng chẳng bám được gì. Lời
Sa Môn nói ra cũng như vậy.
Này Sa Môn, ta bảo chớ chống trái lời Phạm Thiên, vì sao? Vì Phạm Thiên có phúc
lớn (phước hựu), là bậc hóa sinh, là đấng tối tôn, tạo dựng tất cả, là Tổ phụ của
tất cả chúng sanh đã sinh và sẽ sinh, tất cả đều do Ngài sinh ra; những gì Ngài
thấy biết là trọn thấy biết.
Này Đại Tiên Nhân, nếu có Sa Môn, Phạm Chí nào ghê tởm hủy báng địa đại (đất),
thì khi chết chắc chắn sinh làm Thần kỹ nhạc trong chốn hạ tiện nhất. Cũng thế,
nếu ai ghê tởm, chống đối, hủy báng Phạm Thiên, sau khi qua đời chắc chắn sinh
làm Thần kỹ nhạc trong chốn hạ tiện nhất.
Trái lại, này Đại Tiên Nhân, nếu có ai ưa thích tán thán Phạm Thiên, thì sau
khi chết (mạng chung) chắc chắn sinh làm bậc tối thượng cõi Phạm Thiên; này Đại
Tiên Nhân, ông há không thấy đại quyến thuộc của Phạm Thiên như bọn tôi đang ngồi
đây sao?
Lúc ấy, Đức Phật nghĩ rằng: “Ma Ba Tuần này chẳng phải Phạm Thiên, cũng chẳng
phải quyến thuộc Phạm Thiên, nhưng lại tự xưng là quyến thuộc Phạm Thiên. Nếu bảo
rằng có Thiên Ma Ba Tuần thì đây chính là Ma Ba Tuần”, biết rõ như vậy rồi,
Ngài bảo:
- Này Ma Ba Tuần, ông
chẳng phải Phạm Thiên, cũng chẳng phải là quyến thuộc Phạm Thiên, nhưng lại tự
xưng quyến thuộc Phạm Thiên; nếu cho rằng có Ma Ba Tuần, thì chính ông là Ma Ba
Tuần.
Ma Ba Tuần liền nghĩ: “Thôi rồi, Sa Môn Cù Đàm đã biết ta, Như Lai (Phật) đã
biết ta”; biết như thế, Ma Ba Tuần rất đỗi buồn rầu, rồi vụt biến mất.
Bấy giờ vị Phạm Thiên Vương ấy nói lại lời nói trước đó, Đức Phật cũng nói y
như đã nói rằng lời Phạm Thiên nói là sai là vô minh.
Nghe vậy, Phạm Thiên nói:
- Này Đại Tiên Nhân,
thuở xưa có Sa Môn, Phạm Chí mạng sống rất lâu dài, còn ông thọ mạng quá ngắn,
ông không biết sự ngồi yên trong khoảnh khắc của các vị Sa Môn, Phạm Chí kia,
vì sao? Vì các vị ấy biết trọn vẹn, thấy trọn vẹn thật sự chỗ này không hoại,
là nơi xuất yếu, ngoài chỗ này không còn chỗ nào khác tối yếu hơn, nơi đây có bậc
tối thắng, tối diệu, tối thượng.
Này Đại Tiên Nhân, đối với chỗ xuất phát ra tất cả chúng sinh, ông bảo là không
phải; đối với chỗ không phải là chỗ xuất phát ra tất cả chúng sinh, ông bảo là phải;
như vậy, ông sẽ không có xuất yếu và trở thành đại si, vì sẽ không bao giờ có cảnh
giới ấy cho ông.
Này Đại Tiên Nhân, nếu có Sa Môn, Phạm Chí nào ưa địa đại, tán thán địa đại,
thì vị ấy tùy sự tự tại của ta, làm theo ý ta muốn, vâng theo lệnh ta sai. Cũng
thế, bất kỳ ai, nếu ai ưa thích Phạm Thiên, tán thán Phạm Thiên, vị ấy tùy sự tự
tại của ta, làm theo ý ta muốn, vâng theo lệnh ta sai. Ông nếu ưa thích địa đại,
tán thán địa đại, thì ông cũng tùy theo sự tự tại của ta, làm theo ý ta muốn, vâng
theo lệnh ta sai.
Đức Phật bảo:
- Này Phạm Thiên, theo
cái gọi là “Chân Đế” mà ông vừa nói, nếu Ta theo đó mà ưa thích tán
thán, thì những điều ấy vẫn như thế. Này Phạm Thiên, Ta biết rõ ông từ đâu đến
đây và sẽ đi đâu. Nếu có Phạm Thiên thì Phạm Thiên ấy có Thần thông biến hóa (đại
như ý túc), có vô số công đức (đại oai đức), có phước vô số (đại phúc hựu), có
uy nghi tự tại (đại oai thần).
Phạm Thiên nói:
- Này Đại Tiên Nhân,
ông làm sao biết được điều ta biết, làm sao thấy được điều ta thấy? Ta như mặt
trời, tư tại soi sáng cả nghìn thế giới, ông làm sao biết rõ được, ông có được
tự tại không, ông có biết những nơi nào không có ngày đêm không và ông đã có lần
nào qua chốn đó chưa?
Đức Phật nói:
- Này Phạm Thiên, Ta
như mặt trời soi sáng khắp nơi, bao trùm cả ngàn thế giới, trong nghìn thế giới
Ta được tự tại, và biết nơi không có ngày đêm, và đã qua lại rất nhiều lần.
Này Phạm Thiên, có ba cõi Trời là Quang Thiên, Tịnh Quang Thiên, và Biến Tịnh
Quang Thiên; nếu ba loài Trời này có tri kiến gì thì Ta cũng có tri kiến ấy, nếu
ba loài Trời này không có tri kiến khác, Ta vẫn có tri kiến khác ấy.
Này Phạm Thiên, ông và quyến thuộc của ông có tri kiến gì, Ta cũng có tri kiến
đó, nếu ông và quyến thuộc của ông không có tri kiến khác, Ta vẫn có tri kiến
khác ấy. Thế nên ông và quyến thuộc của ông không thể bằng Ta về tất cả, đối với
ông và quyến thuộc của ông, Ta là tối thắng, tối diệu, tối thượng.
Nghe vậy, Phạm Thiên nói:
- Này Đại Tiên Nhân,
do đâu ông dám nói như thế, ông có phải là nói khoác lác không? Sau khi nói
xong, không biết có tăng sự ngu si chăng, vì sao? Vì biết rõ vô lượng cảnh giới,
nên có vô lượng tri kiến, vô lượng chủng loại phân biệt; trái lại, ta biết
riêng rẽ từng cái: Là địa đại ta biết đó là địa đại. Với thủy đại, hỏa đại,
phong đại, thần ngã, chư Thiên, v.v..., cũng giống như thế, là Phạm Thiên ta biết
đó là Phạm Thiên.
Bấy giờ Đức Phật bảo:
- Này Phạm Thiên, nếu
có Sa Môn, Phạm Chí nào đối với địa đại nghĩ rằng: “Địa là ta, địa là của
ta, ta là của địa đại” thì đã chấp địa đại là ta rồi, nên vị ấy không thực
biết địa đại.
Ngược lại, nếu có Sa Môn, Phạm Chí nào đối với
địa đại nghĩ rằng: “Địa
không phải là ta, địa không
phải là của ta, ta
không phải là của địa đại”;
nhờ
không chấp nhận địa là
ta, nên vị ấy mới thực biết địa đại.
Đối với thủy đại (nước), phong đại (gió), hỏa đại (lửa), thần ngã (thức), chư Thiên,
Phạm Thiên, vô phiền Thiên, vô nhiệt Thiên, tịnh Thiên, v.v... biết tất cả chẳng
phải là ta, chẳng phải là của ta, ta chẳng phải là của các thứ ấy; nhờ không chấp
nhận, các thứ ấy không phải là ta, nên ta mới thực sự biết về các thứ ấy.
Nghe xong, Phạm Thiên nói:
- Chúng sinh ai cũng
ưa thích có (hữu), muốn có, chỉ riêng ông không ưa thích có.
Rồi Phạm Thiên nói kệ:
Nơi có thấy sợ hãi,
Không có thấy sợ gì?
Cho nên đừng ưa có,
Có làm sao chẳng dứt?
LỜI
BÀN:
(C òn tiêp)
__._,_.___
TẢN MẠN ĐỜI THA HƯƠNG Linh mục Giu se Nguyễn văn Thư VÀO MÙA TẠ ƠN
----- Forwarded
Message -----
From: tuyen do
Sent: Thursday, November 15, 2018, 5:23:22 PM CST
Subject: [ChinhNghiaViet] TẢN MẠN ĐỜI THA HƯƠNG : VÀO
MÙA TẠ ƠN
TẢN MẠN
ĐỜI THA HƯƠNG
Linh
mục Giu se Nguyễn văn Thư
VÀO
MÙA TẠ ƠN
Lời mở
Đây chính phải là mùa thật sự đem lại
thoải mái an bình, đi trước một tháng mở đường cho Mùa Giáng Sinh tuyệt vời
(mùa mà ai cũng mừng vui với lời hứa từ trời cao “Bình an dưới thế cho người
thiện tâm”). Tâm tình biết ơn sau khi thọ ơn, kể ra thì chả có chi cao đẹp ý nghĩa
hơn trong cuộc sống con người.
Được ơn sinh ra làm người là điều trước
tiên phải ghi lòng tạc dạ muôn năm. Từ đó biết quý cuộc sống trên trần. Được
làm con Chúa và chịu bao nhiêu hồng ân siêu nhiên ngày này qua tháng khác. Liên
tục sau đó là trăm ngàn thứ ơn ta nhận từ tay bao nhiêu người khác ngoài xã hội.
Ơn đất Mẹ Việt Nam cưu mang ta từ ngày ra đời. Từ trong nhà ơn chồng, ơn vợ, ơn
cả với đàn con lũ cháu, móc nối qua bao nhiêu ân tình đầy vơi khôn tả. Ơn cả những
người đã về bên kia thế giới mà ta chưa có dịp đền đáp.
Mùa này, người Mỹ nhắc ta về tâm tình nhớ
ơn và đền ơn. Dân tỵ nạn Việt Nam đã mang một món nợ cao dày với dân tộc Hoa Kỳ.
Cho nên, mỗi mùa Tạ Ơn đòi chúng ta mở rộng tâm hồn ra để ôn lại bài học TRI ÂN
sâu rộng vô bờ bến.
Chỉ có những dân tộc man rợ bán khai mới
sống với con tim vô ơn bạc nghĩa.
Đầu đuôi
ngày lễ Tạ Ơn Hoa Kỳ
Câu chuyện xoay quanh dịp nhóm tín đồ
‘Thanh giáo’ gồm 102 người từ Anh quốc, muốn rời xứ qua Mỹ tìm đất tự do thực
hành đạo riêng (bị Anh giáo kỳ thị) vào năm 1620. Họ tự gọi mình là nhóm
Pilgrims (hành hương) và can đảm ra đi trên chiếc tàu buồm mang tên Mayflower,
đổ bộ vào vùng Plymouth của khu thuộc địa New England (tuy vẫn thuộc Anh nhưng
không kỳ thị tôn giáo).
Vì đói và lạnh với mùa đông khắc nghiệt
đầu tiên, gần một nửa trong số họ đã chết. Nhưng qua sự nhẫn nại cần cù, và nhờ
được số thổ dân ‘da đỏ’ giúp đỡ, họ đã thành công trong việc trồng trọt hoa mầu,
để rồi vào mùa thu hoạch năm sau (tháng 11) họ đã sung sướng mời những người thổ
dân tốt bụng mở đại tiệc ăn mừng và tạ ơn trời đất.
Lễ Tạ ơn
với người tỵ nạn Việt Nam.
Sau tháng tư đen năm 1975, già trẻ lớn
bé xanh mặt chạy trốn giặc Cộng từ Bắc vào chiếm miền Nam. Dù công an biên
phòng hung dữ, dù hải tặc đe dọa tứ bề, dù bão táp phong ba trên biển cả, ta cứ
liều mình ra đi tìm tự do (bà con cùng bảo nhau “cột đèn đường nếu có chân đi
được cũng tìm cách ra đi”). Và nhờ ơn trời đất, ta đã không phải vùi thây dưới
lòng nước sâu, hay chết đói chết khát giữa đại dương vô tình, nhưng cuối cùng
may mắn tới được những miền đất ‘lành’ cho chim đậu. Bây giờ thì nghĩ gì đây ?
Không muốn nghĩ cũng phải nghĩ. Tuy cũng
tổ chức ăn mừng như mọi người, nhưng cái tinh thần Lễ Tạ Ơn mới cần ghi nhớ. Phải
tự vấn lương tâm coi mình đã đền đáp như thế nào. Đôi khi ta còn phải tìm dịp
nói lên lời Tạ Lỗi vì mình đã quá vô tình.
Trước hết phải cám ơn các nước ‘tạm
dung’ cho chúng ta trú chân : Mã Lai, Thái Lan, Nam Dương, Phi luật Tân…Dù đôi
lúc họ có làm khó dễ ít nhiều, âu cũng chỉ vì lo cho chuyện ‘an ninh’ quốc gia
của họ : biết đâu nhiều cán bộ CS len lỏi vào phá hoại, cùng với những băng đảng
trộm cướp lợi dụng thời cơ ?
Cám ơn bao cơ quan thiện nguyện Liên hiệp
quốc, cũng như các tổ chức từ thiện cứu trợ lớn nhỏ, các chương trình vớt nạn
nhân vượt biển, cùng các nhà tranh đấu nhân quyền gần xa, hỗ trợ giúp chúng ta
mau tới được miền đất hứa an toàn.
Dĩ nhiên lời Tạ ơn to lớn vẫn là gửi tới
các quốc gia đầy lòng nhân ái : Hoa Kỳ, Canada, Úc, Pháp, Anh, Đức, Hòa Lan, Ý
đã không ngừng nghỉ mở rộng đôi tay đón tiếp, tìm chỗ ở, kiếm công ăn việc làm
để chúng ta có hoàn cảnh và cơ hội được ‘an cư lạc nghiệp’ như hôm nay. Nói tới
nói hoài cũng không sao diễn tả cho vừa cho đủ…
Với Trời cao cũng như với nhân quần xã hội,
giờ đây ta phải học cách đền ơn. Rồi phải biết thương xót đỡ nâng bao kẻ còn khốn
khổ hơn mình. Một số tổ chức thiện nguyện người Việt có thói lành : hàng năm tới
mùa Tạ Ơn, rủ nhau chuẩn bị đãi các kẻ vô gia cư một vài bữa ăn khá ngon lành.
Hoặc quyên góp những món quà như đồ dùng và áo quần cho các gia đình nghèo. Vài
tổ chức tôn giáo cũng dành thời giờ đi thăm viếng an ủi những kẻ ‘đơn độc không
thân nhân’ trong các viện dưỡng lão…
Cũng nên bảo nhau phải biết bằng lòng với
những cái ta hiện đang có, thay vì lúc nào cũng mơ mộng được làm…tỷ phú như ông
Bill Gates. Cũng thỉnh thoảng nên cúi đầu mà tạ ơn Trời đã giúp ngăn ngừa ta sống
đời phóng đãng bê tha, hay trộm cướp lọc lừa thiên hạ. Truyện cũ kể về một
vị nhân đức lên tiếng với Chúa thế này : ”Con xin đội ơn Chúa, dù con mới bị trộm
ghé nhà, nhưng vì con nghèo nên chả mất thứ gì đáng giá, rồi cũng vì con vắng mặt
nên không bị đánh đập hành hung, nhất là cám tạ Chúa vì con chỉ bị ăn trộm, chứ
mình đã không đi ăn trộm nhà ai…”
Tạ ơn vì ta còn gia đình thân nhân. Còn
công ăn việc làm. Còn chân tay lành lặn. Còn có sức khỏe để sinh hoạt phục vụ
nhau. Nhìn xa hơn, hãy tạ ơn những chiến sĩ Việt Nam xưa hy sinh xương máu bảo
vệ xóm làng chúng ta được an ninh. Các vị tổ tiên ông bà đã làm gương sống lành
thánh, và xây đắp nền tảng đức tin cho mình. Cám ơn các thày cô và ân nhân các
cấp giúp ta trưởng thành khôn lớn. Các bác sĩ y tá đã tận tâm giúp mình khi bệnh
hoạn yếu đau. Bao bằng hữu khích lệ động viên tinh thần trong nhiều hoàn cảnh.
Rồi nếu từng thuộc cộng đoàn dân Chúa, cũng hãy nghĩ tới các vị lãnh đạo tinh
thần, các Linh mục Tu sĩ bao năm tận tình dẫn dắt phần thiêng liêng linh hồn…
Cuối
cùng hãy cầu nguyện và chúc nhau một mùa Tạ Ơn thật ý nghĩa.
__._,_.___
Saturday, November 10, 2018
Một câu chuyện có thật lại như cổ tích Tình yêu có thể mang đến những phép màu
----- Forwarded Message -----
From: hoa pham <
Sent: Tuesday, November
6, 2018 07:17:49 PM PST
Subject: Một
câu chuyện có thật lại nghe như chuyện cổ tích – Hay lắm !!!!!!! . Mời đọc .
DUYÊN GẶP GỠ NẦY DO ĐÂU MÀ CÓ ???
Một câu chuyện có thật lại như cổ tích
Tình yêu có thể mang đến những phép màu
Cuộc đời luôn tồn tại những phép nhiệm màu, chỉ cần chúng ta có
tình yêu thương thì tất cả khoảng cách về địa lý, thời gian, hay thậm chí giữa
sự sống và cái chết, số phận cũng sẽ an bài cho ta gặp lại nhau.
Tình yêu có thể có
màu sắc.
Trong thế chiến thứ hai, có một người đàn ông họ Wall tên là
Martin. Martin Wall là một tù nhân chiến tranh, bị giam tại trại tù binh ở
Siberia, từ đó phải rời xa quê hương Ucraina, bỏ lại người vợ là Anna và cậu
con trai Jacob.
Vài năm sau đó, anh ta và gia đình mỗi người một phương, bặt vô âm
tín, thậm chí sau khi anh ta bị bắt một thời gian, đến cả việc người vợ Anna
sinh thêm một đứa con gái tên là Sonia mà anh ta cũng không hề hay biết.
Thêm một vài năm nữa, Martin được trả tự do, lúc này anh ta kiệt
quệ cả về sức khỏe lẫn tinh thần, nhìn bề ngoài như một ông già lọm khọm. Không
chỉ có vậy, trên tay và chân của anh còn lưu lại nhiều vết sẹo, điều khiến anh
đau lòng hơn nữa, là anh không còn khả năng sinh con.
Sau khi được ra tù, chuyện đầu tiên mà Martin làm là tìm kiếm cô
vợ Anna, và cậu con trai Jacob. Cuối cùng, anh cũng nghe ngóng được tin tức của
họ từ hội Chữ Thập Đỏ, người ta nói rằng vợ con của anh đã chết trên đường đi
tới Siberia. Martin đau khổ tột độ. Đương nhiên, anh vẫn không hề biết rằng
mình còn có một cô con gái trên thế gian này.
Thật ra thì, không lâu sau khi Martin bị bắt, Anna đã may mắn đưa
được con trai Jacob chạy trốn đến nước Đức. Cô gặp được một đôi vợ chồng nông
dân tốt bụng tại đó, đôi vợ chồng này đã giữ mẹ con họ ở lại. Vì vậy, Anna sống
yên ổn tại đó, đồng thời cô cũng giúp họ làm việc đồng áng và dọn dẹp nhà cửa.
Cũng vào thời gian này, cô sinh đứa con gái Sonia. Anna tin rằng,
chỉ cần Martin còn sống, họ nhất định sẽ trùng phùng, nhất định có thể tạo lập
một cuộc sống mới. Nhưng, đời không là mơ. Vài năm sau đó, cuộc chiến tranh tàn
khốc đã đưa nước Đức đến bờ vực của sự thất bại. Anna và hai đứa con vô cùng
vui mừng, họ cho rằng sẽ có cơ hội để đoàn tụ với Martin.
Tuy nhiên, điều họ không ngờ là, Hồng quân Liên Xô đã tập trung
những người dân di cư như họ lại, đưa họ lên một con tàu đông đúc như tàu chở
súc vật, nói rằng đưa họ về nhà, nhưng thực chất là đưa họ đến trại tập trung
đầy chết chóc ở Siberia.
Hi vọng của Anna vụt tắt, cô cảm thấy tuyệt vọng, rồi sinh bệnh
nặng. Cô cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, chỉ ngày qua ngày cầu
nguyện: “Cầu xin ông trời, hãy phù hộ cho hai đứa trẻ bất hạnh của con!”.
Một ngày nọ, Anna gọi Jacob đến bên cạnh và nói: “Con trai của mẹ,
mẹ bệnh nặng lắm rồi, có lẽ không sống được bao lâu. Mẹ sẽ ở trên trời phù hộ
các con. Jacob, con phải hứa với mẹ, không bao giờ được bỏ rơi em gái Sonia”.
Sáng sớm hôm sau, Anna qua đời. Người ta đem thi thể của cô chất
lên xe hàng và chở đến một khu nghĩa địa đầy rẫy những ngôi mộ vô danh. Còn hai
đứa trẻ thì bị đem lên tàu hỏa, đưa đến một cô nhi viện gần đó.
Còn Martin – người đang chìm đắm trong tuyệt vọng, lúc này đang
làm việc như cỗ máy trong một nông trang. Một buổi sáng, Martin gặp Greta – một
cô gái làm cùng nông trang với anh. Greta luôn mỉm cười để ý đến anh.
Martin không ngờ rằng, cô gái luôn lạc quan yêu đời, thông minh
lanh lợi này lại là bạn học hồi xưa của mình. Bôn ba nhiều nơi, trải qua thời
gian thăng trầm, xảy ra vô số sự việc, mà họ lại có thể gặp nhau ở đây, thật là
thần kì!
Chẳng bao lâu sau, họ tổ chức hôn lễ. Martin cảm thấy cuộc sống
của mình tìm lại được ánh mặt trời, cuộc sống lại trở nên có ý nghĩa. Greta
cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng cô luôn mong mỏi bản thân có một đứa con
để yêu thương, chăm sóc.
Đến một ngày, Greta khẩn cầu với chồng: “Martin, có nhiều đứa trẻ
trong cô nhi viện, chúng ta hãy nhận một đứa về nuôi có được không?”. Martin
phản bác: “Greta, sao em lại có ý nghĩ như vậy, anh không thể chịu thêm bất cứ
sự đả kích nào nữa, em có hiểu không?”. Greta vô cùng buồn bã.
Nhưng cuối cùng tình yêu mãnh liệt của cô dành cho trẻ em đã
thuyết phục được Martin. Vào một buổi sáng, Martin nói với Greta: “Đi nào,
chúng ta đi đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ”. Greta vui mừng khôn xiết,
lập tức lên tàu đi đến cô nhi viện.
Greta bước trên hành lang tối tăm của cô nhi viện, nhìn về phía lũ
trẻ đang xếp thành hàng, chăm chú quan sát, cân nhắc. Nhìn thấy những khuôn mặt
trầm mặc, những ánh mắt cầu xin của lũ trẻ, Greta chỉ muốn mở rộng vòng tay ôm
lấy tất cả chúng vào lòng và đưa về nhà. Nhưng cô biết rằng, điều đó là không
thể..
Đúng vào lúc này, có một đứa trẻ cười thẹn thùng bước về phía cô.
Greta quỳ xuống, xoa đầu đứa trẻ: “Cháu à, cháu có đồng ý đi theo cô không? Đến
một nơi có cả cha lẫn mẹ?”.
“Đương nhiên cháu đồng ý, nhưng cô đợi chút, cháu đi gọi anh trai.
Chúng cháu phải đi cùng nhau, cháu không thể bỏ lại anh trai mình được”.
Greta cảm thấy vô cùng băn khoăn, bất lực lắc đầu: “Nhưng cháu à,
cô chỉ có thể đưa một mình cháu đi thôi”. “Không, cháu muốn đi cùng anh trai
mình. Trước đây chúng cháu cũng có mẹ, khi mẹ qua đời đã dặn dò anh trai không
được bỏ rơi cháu”.
Lúc này, Greta cảm thấy bản thân không muốn chọn bất kì đứa trẻ
nào khác, bởi vì đứa trẻ trước mặt cô vô cùng đáng yêu, đã thu hút toàn bộ sự
chú ý của cô. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng mình phải về thương lượng lại với Martin.
Khi về đến nhà, Greta lại khẩn cầu Martin: “Martin, có một chuyện
em muốn thương lượng với anh.. Em phải nhận nuôi hai đứa trẻ, bởi vì đứa trẻ mà
em chọn có một người anh trai, nó không thể rời bỏ anh trai của mình. Em mong
anh đồng ý nhận nuôi đứa trẻ này được không?”
“Greta, vậy sao em không chọn đứa trẻ khác, mà lại nhất quyết là
bé gái này? Theo anh thấy thì tốt nhất đừng chọn đứa nào cả”.
Lời nói của Martin Wall, khiến Greta vô cùng đau lòng, cô thậm chí
còn không muốn đi cô nhi viện nữa. Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Greta, trong
lòng Wall chợt trào dâng niềm thương cảm. Tình yêu rốt cuộc lại giành chiến
thắng.
Lần này, Martin và Greta cùng đi đến cô nhi viện, Martin cũng muốn
gặp đứa bé gái đó. Đứa bé gái ra ngoài hành lang tiếp đón họ, lần này, cô bé
nắm chặt tay cậu bé đi cùng. Đó là một cậu bé gầy gò, trông rất yếu ớt,
nhưng cặp mắt của cậu bé lại ngập tràn sự dịu dàng và lương thiện.. Lúc này, cô
bé mở to đôi mắt sáng lóng lánh, nhẹ nhàng hỏi Greta: “Cô đến đón chúng cháu
phải không?”
Greta chưa kịp trả lời, thì cậu bé đứng bên cạnh đã mở lời: “Cháu
đã đồng ý với mẹ là sẽ không bao giờ bỏ rơi em gái. Khi mẹ cháu mất, cháu đã
hứa như vậy. Vậy nên, đáng tiếc là em gái cháu không thể đi cùng với hai
người”.
Martin âm thầm quan sát hai đứa trẻ vừa đáng yêu lại đáng thương
này. Một lát sau, anh tuyên bố đầy quả quyết: “Chúng tôi nhận cả hai đứa trẻ
này”. Martin đã bị cậu bé gầy gò ốm yếu trước mắt thu hút đến nỗi không thể
kháng cự nổi nữa rồi.
Vậy là Greta đưa hai anh em đi thu dọn quần áo, Martin đến văn
phòng làm thủ tục nhận nuôi. Sau khi Greta thu dọn đồ đạc, đưa hai đứa trẻ đến
văn phòng, liền thấy Martin bần thần lúng túng đứng ở đó. Gương mặt trắng bệch,
đôi tay run rẩy, dường như không dám kí vào thủ tục nhận nuôi.
Greta sợ hãi hỏi: “Martin! Anh làm sao vậy? Martin?”
“Greta, em nhìn những cái tên này xem!”. Greta nhận lấy tờ thủ tục
nhận nuôi có ghi tên hai đứa trẻ:“Jacob Wall; Sonia Wall, Mẹ: Anna (Bartel)
Wall; Cha: Martin Wall”.
“Em có biết không Greta, hai đứa trẻ này là con ruột của anh! Một
là đứa con trai mà anh tưởng rằng đã chết từ lâu, một là đứa con gái mà anh
chưa từng gặp mặt!”
Martin xúc động đến nỗi nước mắt nhạt nhoà, anh vừa nói vừa quỳ
xuống, ôm chặt hai đứa trẻ vào trong lòng, thán phục nói: “Kì tích, thật là kì
tích! Ôi! Cảm ơn trời đất đã phù hộ chúng tôi, ôi! Greta, nếu như không phải em
đã thỉnh cầu anh nhận nuôi chúng, nếu như không có trái tim nhân ái của em, có
lẽ anh đã không thể gặp được kì tích này mất rồi”.
Đúng vậy, dưới sự vẫy gọi của tình yêu, mọi kì tích đều có thể xảy
ra!
Tuệ Tâm,
--
************************************
DIỄN ĐÀN PHỤNG SỰ XÃ HỘI
************************************
Muốn gia nhập: PhungSuXaHoi+subscribe@googlegroups.com
Muốn đăng bài: PhungSuXaHoi@googlegroups.com
---
Bạn nhận được thư này vì bạn đã đăng ký vào nhóm Google Groups "Phụng Sự Xã Hội".
Để hủy đăng ký khỏi nhóm này và ngừng nhận email từ nhóm, hãy gửi email đến PhungSuXaHoi+unsubscribe@googlegroups.com.
Để có thêm tùy chọn, hãy truy cập https://groups.google.com/d/optout.
************************************
DIỄN ĐÀN PHỤNG SỰ XÃ HỘI
************************************
Muốn gia nhập: PhungSuXaHoi+subscribe@googlegroups.com
Muốn đăng bài: PhungSuXaHoi@googlegroups.com
---
Bạn nhận được thư này vì bạn đã đăng ký vào nhóm Google Groups "Phụng Sự Xã Hội".
Để hủy đăng ký khỏi nhóm này và ngừng nhận email từ nhóm, hãy gửi email đến PhungSuXaHoi+unsubscribe@googlegroups.com.
Để có thêm tùy chọn, hãy truy cập https://groups.google.com/d/optout.
__._,_.___
Subscribe to:
Posts (Atom)
Featured Post
NHỮNG KHÔI HÀI VỀ . . . Chữ Nghĩa Việt Cộng.
NHỮNG KHÔI HÀI VỀ . . . Chữ Nghĩa Việt Cộng. 1. - Ai cũng biết VC là vua chơi chữ, lúc chúng ...
Popular Posts
-
A Abe, Kōbō [2] Adams, Richard [1] Ahern, Cecelia [1] Ái Khanh [1] Akutagawa, Ryunosuke [1] ...
-
Audio Book: THIÊN HỒI KÝ THÉP ĐEN CỦA ĐẶNG CHÍ BÌNH HỒI KÝ TÔI PHẢI SỐNG CỦA LINH MỤC NGUYỄN HỮU LỄ HỒI KÝ TÔI PHẢI ...
-
http://vietmessenger.com/books/?author=list Kho tàng sách Việt ngữ - đọc mệt nghỉ! cả đời chưa hết! Các truyện hay VN, Trung Hoa,Enghish etc...
-
On Tuesday, March 14, 2017 5:54 PM, "'VP. PHAT-HOC TINH-QUANG CANADA' [diendan_songvui]" <> wrote: ...
-
Matthew Trần: Tôi nhận thấy: mèxừ Vuduyphu aka Người Hanoi fãn đối một vài thân hữu trên NET là đã zùng ngôn ngữ quá sống sượng nh...
-
Tôi rất hoan nghênh chuyển những bài viết như thế này. Những bài này viết đúng quy củ của ngữ phạm, dùng đúng thanh âm, chữ viết rấ...
-
From: Phong Tran Subject: Con chó quá khôn Sao lại có con chó quá khôn như vậy ? Thành thạo công việc còn hơn cả con ng...
-
06/09/12 | Tác giả: Phạm Đình Trọng Thông điệp tháng Tám TBT Nguyễn Phú Trọng Dịp này hai năm trước, mùa mưa bão năm...
-
Date: Fri, 18 Apr 2014 17:14:56 -0700 From: sangthai4 Subject: Những hình ảnh nói lên một câu chuyện về niềm đau khổ và lòng khoan du...
Popular Posts
-
A Abe, Kōbō [2] Adams, Richard [1] Ahern, Cecelia [1] Ái Khanh [1] Akutagawa, Ryunosuke [1] ...
-
Tin Vui TIÊN TRI VŨ TRỤ TRẦN DẦN Posted by vu on May 9, 2011 for everyone GLOBAL-TV 57.8 PHỎNG VẤN TRỰC TIẾP NHÀ TIÊN TRI VŨ TRỤ...
-
Audio Book: THIÊN HỒI KÝ THÉP ĐEN CỦA ĐẶNG CHÍ BÌNH HỒI KÝ TÔI PHẢI SỐNG CỦA LINH MỤC NGUYỄN HỮU LỄ HỒI KÝ TÔI PHẢI ...
-
06/09/12 | Tác giả: Phạm Đình Trọng Thông điệp tháng Tám TBT Nguyễn Phú Trọng Dịp này hai năm trước, mùa mưa bão năm...
-
Sách về cuộc đời Bà Trần Lệ Xuân -phu-nhân cũa ông Ngô Đình Nhu- phát hành ở Việt Nam Sách của tác giả Mỹ Monique Brinson Demery k...
-
From: "dung le To: ChinhNghiaViet Sent: Friday, December 22, 2017 1:34 AM Subject: [ChinhNghiaViet] Năm Mậu Tuất - letamanh ...
-
http://vietmessenger.com/books/?author=list Kho tàng sách Việt ngữ - đọc mệt nghỉ! cả đời chưa hết! Các truyện hay VN, Trung Hoa,Enghish etc...
-
CHỮ TÍN I.CÁI ĐỈNH Nước Lỗ có một cái đỉnh rất quý. Nước Tề bắt phải đem dâng. Vua Lỗ tiếc lắm, cho làm một cái đỉnh ...
-
From: 'Truong Vu' via 1 DĐKT < Sent: Monday, February 29, 2016 12:26 PM Subject: 1 DĐKTTG Fw: Fwd: [ChinhNghiaViet] Thượn...
Popular Posts
-
A Abe, Kōbō [2] Adams, Richard [1] Ahern, Cecelia [1] Ái Khanh [1] Akutagawa, Ryunosuke [1] ...
-
Audio Book: THIÊN HỒI KÝ THÉP ĐEN CỦA ĐẶNG CHÍ BÌNH HỒI KÝ TÔI PHẢI SỐNG CỦA LINH MỤC NGUYỄN HỮU LỄ HỒI KÝ TÔI PHẢI ...
-
http://vietmessenger.com/books/?author=list Kho tàng sách Việt ngữ - đọc mệt nghỉ! cả đời chưa hết! Các truyện hay VN, Trung Hoa,Enghish etc...
-
Tôi rất hoan nghênh chuyển những bài viết như thế này. Những bài này viết đúng quy củ của ngữ phạm, dùng đúng thanh âm, chữ viết rấ...
-
NHỮNG KHÔI HÀI VỀ . . . Chữ Nghĩa Việt Cộng. 1. - Ai cũng biết VC là vua chơi chữ, lúc chúng ...
-
N hững mẩu chuyện rất ngắn, rất hay Quà sinh nhật Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, co...
-
Văn Quang - Viết từ Sài Gòn, ngày 31.8.2012 Chuyện ông giáo nghèo với ngân hàng và doanh nghiệp Bạn c...
-
Date: Fri, 18 Apr 2014 17:14:56 -0700 From: sangthai4 Subject: Những hình ảnh nói lên một câu chuyện về niềm đau khổ và lòng khoan du...
-
CHỮ TÍN I.CÁI ĐỈNH Nước Lỗ có một cái đỉnh rất quý. Nước Tề bắt phải đem dâng. Vua Lỗ tiếc lắm, cho làm một cái đỉnh ...
-
From: NGUYỄN VÂN TÙNG < Date: 2015-01-27 9:14 GMT-06:00 Subject: LẤY VỢ MIỀN NÀO? To: Doc cho vui ! LẤY VỢ MIỀN NÀO? ...
My Blog List
-
-
-
-
-
-
-
-
-
https://www.facebook.com/reel/802490438523735 - https://www.facebook.com/reel/8024904385237356 months ago
-
-
-
BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP - https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa rpedn...2 years ago
-
-
-
Cách tự kiểm tra xem mình có nhiễm virus COVID-19 không (?) - NT2K4FL Nếu không muốn nhận Email này Xin cho biết để chấm rứt.Cám ơn * Please delete my address before sending this document out. * On ...4 years ago
-
Diễn hành Tết Canh Tý trên đại lộ Bolsa, Little Saigon - ---------- Forwarded message --------- From: *Le Hiep* Date: Mon, Jan 27, 2020 at 8:26 PM Subject: Fw: Diễn hành Tết Canh Tý trên đại lộ Bolsa, Little Sai...4 years ago
-
Thuc phẩm được cảnh báo là chất gây ung thư, ăn càng ít càng tốt - ( Cảm ơn bạn đã chuyển . Có vài ý kiến thô thiển : 1 - những thức ăn quá hạn ( out of date ) dù còn dùng được , cũng nên liệng bỏ . Đừng t...4 years ago
-
-