----- Forwarded
Message -----
From: Le Hiep <
Sent: Sunday, September 22, 2019, 10:05:41 PM CDT
Subject: 7 giá trị ở Mỹ, không thể mua bằng tiền...
Kính chuyển đến Quý
Trưởng bối , Quý bằng hữu ... coi chơi cho vui .
Xin cám ơn người gởi .
Kính chúc mạnh giỏi ,
bình an .
LH
7 GIÁ TRỊ Ở MỸ
không thể mua bằng tiền
không thể mua bằng tiền
1. Một ca sĩ nổi tiếng từng nhổ nước bọt vào mặt một bà cụ, lập
tức tòa án Liên bang phán quyết cô phải bồi thường 5 triệu đô-la Mỹ cho bà lão.
Quan tòa nói, sở dĩ mức phạt nặng như vậy không phải bởi miếng
nước bọt đó đã mang đến tổn thương lớn ngần nào cho bà cụ. Lý do là với những
người có tiền như cô ca sĩ nếu chỉ phạt bồi thường 50 nghìn đô-la, lần sau cô
ấy chắc chắn sẽ tái phạm. Có thể cô ấy cũng sẽ gây tổn thương cho hơn 10 người
khác nữa.
2. Ở Mỹ, không có một hãng truyền thông nào thuộc về chính phủ.
Bởi vì pháp luật nước Mỹ quy định, không thể lấy tiền của dân chúng để dát vàng
cho mình mà lừa mị, mê hoặc dân chúng. Kênh truyền thông duy nhất mà chính phủ
Mỹ bỏ vốn làm chủ là đài phát thanh VOA của Mỹ, nhưng nó không được phép phát
sóng trên đất Mỹ. Trong con mắt của người Mỹ, dư luận nên phải là tự do, nhiều
nguồn, muôn hình muôn vẻ, thậm chí là mâu thuẫn lẫn nhau.
3. Ở nước Mỹ, người dân có bệnh thì bệnh viện cần phải điều trị
trước, sau đó mới gửi hóa đơn viện phí đến nhà bệnh nhân. Nếu bạn không gánh
nổi khoản tiền trị liệu thì các tổ chức từ thiện hoặc chính phủ sẽ ‘ra mặt’
giải quyết. Trong trường hợp người nghèo khó chỉ vì không có tiền chi trả viện
phí mà bệnh viện ngưng điều trị thì những người có liên quan sẽ bị chất vấn và
nhận chế tài của pháp luật.
4. Nước Mỹ coi trẻ em là tài sản quý báu của quốc gia, trẻ em
được pháp luật che chở cẩn thận. Nếu bạn không có tiền gửi con ở nhà trẻ, chính
phủ sẽ chi trả, hoặc không có tiền mua sữa bột, chính phủ cũng sẽ chu cấp.
Ngoài ra còn có nhiều chính sách đặc biệt trợ cấp cho phụ nữ mang thai, sản phụ
thu nhập thấp và trẻ em chưa đến 5 tuổi.
Các gia đình thu nhập thấp có thể nhận được bữa cơm dinh dưỡng
sáng và trưa miễn phí. Nếu bạn không có tiền thuê nhà, chính phủ sẽ chi trả,
hơn nữa quy định trẻ nhỏ cần phải có phòng ngủ riêng. Ở nước Mỹ, bạn sẽ không
bao giờ bắt gặp hình ảnh trẻ em đi xin ăn.
Có một bà mẹ mải mê bận rộn việc nhà, nhất thời không để ý trông
con. Đứa con chẳng may ngã xuống bể bơi chết đuối. Trong lúc người mẹ đang đau
khổ không thôi thì bất ngờ nhận được giấy triệu tập của tòa án.
Lý do mà tòa án đưa ra vô cùng đơn giản, bà đã không làm hết
trách nhiệm của một người giám hộ nên sẽ phải đối mặt với việc bị tuyên án.
Điều đó cũng giúp cảnh tỉnh ý thức chăm sóc con trẻ cho hàng triệu người mẹ
khác.
Người Mỹ quan niệm, một đứa trẻ trước hết thuộc về bản thân nó.
Đứa trẻ đó mang theo vô số quyền lợi sống vốn có trong xã hội này. Không kể là
bản thân nó có ý thức được hay không, không kể là nó có thể lớn lên thành người
hay không, xã hội này có tầng tầng pháp luật để bảo vệ nó. ( Ở Mỹ , có nền giáo dục bắt buộc . Nếu không phải thời kỳ nghỉ
hè , và trong giờ các trường đang hoạt động , mà bắt được bé nào lang thang
trốn học , đi chơi , thì bố mẹ sẽ bị chất vần ngay ! Đứa nhỏ nào đi học với vết
bầm dù thật nhỏ trên thân thể , bố mẹ sẽ được chất vấn kỹ càng về
nguyên nhân !)
5. Nhiều người cho rằng nước Mỹ bị giới quyền quý thao túng.
Thật ra, 20% người có thu nhập cao nhất nước Mỹ đã đóng trả 67% tiền thuế.
Những người có thu nhập vừa và thấp chiếm 49% căn bản không phải đóng thuế, hơn
nữa còn được hưởng các đãi ngộ miễn phí về mặt giáo dục, vệ sinh, phòng cháy
chữa cháy, y tế…
Điều quan trọng hơn cả là một nửa những người không đóng thuế
này lại có quyền bỏ phiếu giống như những nhân vật thượng lưu như Bill Gates,
Warren Buffett, Mark Zuckerberg, Clinton…
Sự khác biệt giữa các triệu phú Trung cộng và Mỹ là rất lớn. Các
triệu phú nước Mỹ phần lớn đều là tự gây dựng sự nghiệp làm giàu, còn triệu phú
Trung cộng phần nhiều đều là dựa vào mối quan hệ mà ăn nên làm ra. Triệu phú
nước Mỹ trốn thuế là chuyện cực hiếm, còn đa số triệu phú Trung cộng đều có
hành vi này trong đời ít nhất một lần.
6. Năm 1988, trong thảm họa rơi máy bay Lockerbie, phần lớn hành
khách là người Mỹ. Chính phủ Mỹ đã sử dụng hàng nghìn chuyên gia kỹ thuật, từ
trong mấy triệu mảnh vụn của máy bay mà tìm ra thủ phạm là những phần tử khủng
bố Libya.
Cuối cùng, nước Mỹ cứng rắn ép buộc chính quyền Tổng thống
Gaddafi khi ấy giao nộp phần tử khủng bố. Chính phủ Mỹ đồng thời chi ra 2,7 tỷ
đô-la tiền bồi thường cho nạn nhân vụ tai nạn này, gia đình mỗi nạn nhân nhận
được 10 triệu đô-la.
Trong chiến tranh vùng Vịnh lần thứ hai (nổ ra vào tháng
3/2003), quân Mỹ huy động lực lượng quân sự lớn mạnh tấn công tầm xa trong
sa mạc. Quân đội của nhà độc tài Saddam Hussein binh bại như núi đổ, nhếch nhác
bỏ chạy. Lúc này, trong cát bụi mịt trời, một chiếc xe vận tải của quân Mỹ mất
phương hướng, lạc vào trận địa của quân địch.
Người lái xe là một nữ quân nhân tên Lynch, bị thương và bị địch
bắt giữ làm con tin để uy hiếp quân Mỹ. Cô bị nhốt ở một nơi hẻo lánh bí mật và
bị canh giữ sát sao. Vì để cứu Lynch, quân Mỹ đã huy động đội đột kích Task
Force 121 tấn công mãnh liệt khiến quân địch mất phương hướng, hoảng loạn tan
vỡ. (
còn như ở Việt Nam và ở Trung hoa , với chế độ cộng sản , binh sĩ có chết, có
lạc , mặc kệ ,
họ không mất công tìm
kiếm ,
Rất nhiều trường hợp
thương phế binh của họ , bị cấp chỉ huy thủ tiêu để khỏi vướng bước tiến quân !
Nhận xét : du lịch ở VN ngày nay , ta không thấy thương phế binh ! )
Chỉ trong thời gian mấy phút, quân Mỹ đã giải cứu thành công
Lynch. Cô nhanh chóng được đưa về hậu phương điều trị. Chiến tranh kết thúc,
Lynch cùng với hai binh sĩ Mỹ từng bị bắt giữ khác trở về quê nhà và được chào
đón như những người anh hùng.
7. Điều được giảng trong “Tuyên ngôn độc lập” của
Mỹ không phải là quần thể, quốc gia, thậm chí không hề giảng đến dân chủ. Điều
được giảng là 3 quyền lợi lớn: quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh
phúc. Ba quyền lợi này đều là quyền lợi của cá nhân, không phải là quyền lợi
của quần thể hay quốc gia.
Những quyền lợi này có được ngay từ khi công dân Mỹ vừa mới sinh
ra, chứ không phải do ai ban tặng. Mặt khác, những quyền lợi này có thể bảo vệ
cá nhân, khiến họ không phải chịu đựng sự xâm hại của bất cứ ai. Chỉ có kiến
lập trên cơ sở quyền lợi cá nhân, mọi người mới có thể có được một xã hội tự do
chính nghĩa, tôn nghiêm và bình đẳng :
- Có
thể tự do phê bình chính phủ;
- Làm việc không cần phải luồn lách
quan hệ;
- Không ai dám cưỡng chế, sách nhiễu;
- Chỉ cần bản thân có thực lực là có
thể thăng chức;
- Gần như không có thực phẩm độc hại,
quang cảnh nước biếc trời trong;
- Vật giá rẻ, thu nhập cao, phúc lợi
tốt;
- Chăm lo người già, trẻ em, khám bệnh,
giáo dục phần lớn đều là do chính phủ gánh vác;
- Nếu như có quan chức không làm tròn
trách nhiệm thì có thể bỏ phiếu phản đối;
- Quan niệm mọi người bình đẳng đều đã
ăn sâu vào lòng
người; “Con ông cháu cha” không dám ngông
cuồng hống hách.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment