MÊ
TÍN DỊ ĐOAN
Toàn Không
I).
THẾ NÀO LÀ MÊ TÍN?
Mê tín là
u mê không hiểu biết chân chính, tin những điều không đúng sự thật, tin mù
quáng; phần nhiều là những việc về tinh thần, nhưng cũng ảnh hưởng về vật chất,
mê lầm tưởng đó là sự thực; từ sự tin sai lầm đưa tới nói năng hành động sai lầm.
Như tin bà đồng bà cốt, tin bói quẻ, tin thầy bùa thầy chú, v.v…, những loại
tin này không có một chút căn bản, không thể chứng minh được, nên được liệt vào
hạng mê tín dị đoan.
II).
NGUỒN GỐC CỦA MÊ TÍN:
Mê tín là
cái bệnh có từ khi có loài người đến bây giờ, có khi mê tín cách này, có khi mê
tín thế khác, như thời xưa tin có thần cây đa, thần giếng nước, thần sông, thần
đầu làng, v.v…Ngày nay sự mê tín này đã giảm nhiều, nhưng lại có những loại mê
tín mới khác rất thịnh hành trong đời sống hàng ngày.
Sự mê tín,
không phải tự nhiên mà có, nó có nguồn gốc do sự mong cầu mà ra, do sự sợ hãi
mà ra. Chúng ta thử phân tích hai loại nguồn gốc này:
1).
MÊ TÍN DO SỢ HÃI:
Khi xưa thờ
đủ thứ vì sự sợ hãi của con người trước thiên nhiên như thiên tai bão tố, lũ lụt
ngập tràn, sấm chớp chát chúa kinh hoàng, lốc xoáy tàn phá cuốn lôi, đêm tối mịt
mù. Tất cả đã làm cho con người chết chóc, tai ương, nhà tan cửa nát v.v…,
thành ra sợ hãi. Con người đã nghĩ ra có thần nọ, qủy kia tức giận gây nên sự tệ
hại ấy, và họ phải cúng vái để xin được yên ổn.
Ngày nay,
sự sợ hãi trên bớt nhiều, nhưng sự sợ hãi khác kín đáo hơn và sâu xa hơn vẫn
hoành hành ở mọi nơi, không cứ ở Á Châu có mê tín , mà ở Âu , Mỹ, Úc, Phi Châu
đều có mê tín, nhưng với hình thức khác nhau thôi. Như đối với dân Việt Nam,
khi một gia đình liên tiếp trong một số năm có hai ba người bị tại nạn, bệnh hoạn
chết, là có người đưa ra câu hỏi tại sao gia đình ấy lại có tai họa như vậy, có
thể gia đình này có chuyện gì nên mới xảy ra như thế, chắc là động mồ động
mả? Có lẽ có ma quỷ ám, chắc là có người dùng bùa ếm hại, hay là có thần thánh
linh thiêng nào dáng họa cho người ấy hay gia đình ấy? v.v…
Người
ta nghĩ ra đủ thứ nghi vấn, kể cả những người trong gia đình ấy cũng có suy nghĩ
giống như thế; rồi họ bàn ra tán vào từ cửa miệng người này qua cửa miệng người
khác, họ đề nghị chỗ nọ linh thiêng nên đến đó lễ bái cho tai qua nạn khỏi; chỗ
kia có thầy bói thầy tướng, ông đồng bà cốt, thầy bùa thầy ngải hay nên đến hỏi
han để trị cho dứt tai họa.
Trong một
gia đình có một người mắc bệnh nan y, khám phá ra quá trễ, Bác sĩ hết cách cứu
chữa, như bệnh Ung thư, bệnh AIDS. Người bệnh, gia đình người bệnh, bạn bè bà
con hoang mang, sợ hãi, buồn khổ. Có người mách chỗ linh thiêng đến lễ bái, chỗ
đến xin bùa chú hộ mạng, họ đều làm theo, nhưng bệnh nào tật ấy, tới ngày chết
vẫn chết.
Có người
làm việc nguy hiểm, lo sợ không biết sẽ ra sao, nên đến lăng miếu xin xăm xin
quẻ, nếu được tốt mới làm, nếu gặp quẻ xấu thì thôi; hoặc có người coi bói coi
tướng, thầy nói vận hạn xấu phải cúng sao giải hạn, đi lễ chỗ này chỗ nọ; hoặc có
gia đình bị chết hai ba người liên tiếp thì hoảng hốt đi đón thầy bùa thầy ngải
về ếm. Lại có người thương cha thương mẹ chết khổ, coi bói toán, hỏi đồng cốt
chỉ cho nơi âm ti cha mẹ thiếu thốn khổ cực nên phải đốt nhà lầu, xe cộ, quần
áo, tiền bạc giấy để cha mẹ nơi cõi âm ti được hưởng, không còn nghèo thiếu nữa.
v.v…
Tất cả
những trường hợp trên đây đều do sự lo sợ mà sinh ra mê tín dị đoan.
2).
MÊ TÍN DO MONG CẦU:
Con người
có đủ thứ mong cầu, có mong cầu có thể đạt được, nhưng có những mong cầu không
thể đạt, quá tầm tay. Những mong cầu quá tầm tay của mình, thường hay tìm cách
này, nghĩ cách khác để cố làm sao đạt được. Dù đạt được hay không, cũng cố tìm
cách, do đó dễ đi vào mê tín.
Như người
có con đi thi hay làm ăn buôn bán, bèn mua hương hoa quả và chút tiền đến lễ Phật
tại một ngôi chùa nọ cúng lễ cầu Phật phù hộ cho con thi được đậu hay buôn may
bán đắt, như vậy thấy rõ lòng tham, bỏ ra một ít lại muốn được nhiều; khi cầu
được việc thì mừng vui khen ngợi. Lần khác có việc cầu lại làm giống như thế,
nhưng nếu không được như mong đợi, sinh tâm mất tin tưởng, đi tìm chùa khác hay
đền, lăng, miếu có người nói linh thiêng, từ đó đưa người Phật tử dần dần đến
mê tín.
Một
người khi đang làm ăn buôn bán bình thường, nhưng lại muốn biết tương lai có
khá hơn không, lại nghe người ta nói có ông đồng bà cốt nào đó nói rất trúng. Họ
liền đến hỏi han, chỉ bỏ ra một chút tiền mà biết được việc làm ăn của mình thì
hay biết mấy, nên chỗ ông đồng bà cốt người ra kẻ vào tấp nập.
Có người đồn
ông nọ, bà kia coi bói coi bài, coi tướng tử vi hay lắm, nói đúng mọi chuyện;
chỉ phải bỏ ra ít tiền mà biết được tương lai, thật hay biết bao; những người
đang làm việc cho chính quyền, những người dân cử v.v… Muốn biết tương lai công
danh sự nghiệp đến coi cho biết hậu vận, nên thầy bói thầy tướng sống khoẻ.
Lại có người
buôn bán lặt vặt muốn mau giàu, có học sinh hoặc sinh viên muốn đậu, muốn được
vào ngành mong muốn, không tin vào sự làm ăn, không tin vào khả năng học hành của
mình. Nghe nói lăng nọ, miếu kia thiêng lắm liền đến lễ bái cầu xin, xin xăm
xin quẻ hỏi thăm thần thánh, làm cho kẻ buôn thần bán thánh hưởng lợi tiền cúng
thoải mái. Tất cả những việc làm trên thiếu căn bản giải thích, đều là mê tín dị
đoan cả.
III).
CÁCH TRỊ MÊ TÍN:
(Còn tiếp)
__._
Posted by: Tien Do,_.___
MÊ
TÍN DỊ ĐOAN
Toàn Không
(Tiếp theo)
III).
CÁCH TRỊ MÊ TÍN:
Là con người, không ai không có sợ hãi, không ai không có mong cầu, càng
sợ hãi, mong cầu nhiều chừng nào, càng dễ rơi vào mê tín nhiều chừng ấy; ngay cả
những người chống đối mê tín cũng chưa chắc họ là người không mê tín hoàn toàn,
tại sao? Vì khi chưa gặp việc thì họ nói hay, nhưng khi gặp việc kinh hoàng sợ
hãi, cầu mong tai qua nạn khỏi không được đến nỗi tuyệt vọng rồi, dù người có
kiến thức rộng, người có bằng cấp này nọ, cũng vẫn có thể rơi vào mê tín.
Thí dụ: trong một gia đình hai vợ chồng đã lớn tuổi, có một người con duy nhất ở
tuổi tráng niên khoảng trên ba chục tuổi, bỗng nhiên người con này mắc bệnh nan
y vô phương cứu chữa; sự việc xẩy ra như thế, làm cho mọi người trong gia đình lo
sợ khủng khiếp, bối rối khổ sở vô cùng. Khi đó có người mách bảo, người vợ đi
coi thầy bói thầy tướng, đi hỏi ông đồng bà cốt, đi lễ lăng nọ miếu kia, người
chồng vẫn im lặng thuận theo không mở miệng nói năng chi hết. Bởi vì sự sợ hãi,
sự mong cầu muốn cho người con được tai qua nạn khỏi, nên mê tín dễ hoành hành.
Tưởng rằng đó là cái phao cho người sắp chết đuối bám vào; do đó, sự mê tín là
một bệnh, nó đã nằm sẵn trong mỗi con người, khi gặp sự việc sợ hãi mong cầu xẩy
ra, nó mới xuất hiện.
Muốn trị
bệnh mê tín, phải có thần dược của Phật pháp mới trị được, nếu thực hành lời dạy
của Phật sẽ trừ được bệnh mê tín như sau:
1). CÁCH DIỆT MÊ TÍN THỨ NHẤT:
Học hỏi
tìm tòi thuyết nghiệp báo nhân quả cho rõ ràng suốt thông, người đời thường
nghi ngờ nhân quả vì họ không nhìn thấy trước mắt, họ lại mong cầu quả không
tương xứng với nhân. Họ mơ ước có quả ngoài tầm tay của họ, nên đã đưa đẩy họ
đi đến mê tín. Nếu mọi người biết rõ ràng như thật rằng nhân nào quả ấy, mọi sự
thành công hay thất bại đều do nguyên nhân tốt hay xấu tạo nên, và cứ tạo nhân
lành sẽ được hưởng quả tốt mai hậu. Nếu mọi người hiểu được rằng cái quả tốt
hay xấu mà họ có ngày nay là do đã gây tạo ra từ trước, tin như vậy, sẵn sàng
nhận lãnh, không mong cầu, không lo sợ, và bình tĩnh nhận quả. Quả tốt không kiêu
hãnh, quả xấu không sầu khổ, sống tự tại an nhiên làm các điều tốt lành.
Mọi sự
trên đời không phải ngẫu nhiên mà có, không phải do một thần linh nào ban phát
hay thưởng phạt mà do nhân chúng ta đã tạo ra từ trước; khi nhân duyên đầy đủ
quả thành hình, không phải cầu xin lạy van mà có quả tốt đến, không phải xua đuổi
nài xin mà quả xấu chạy đi.
Bởi vậy,
bậc tri thức sợ gây nhân ác chứ không sợ quả xấu, còn phàm phu sợ quả xấu mà quên
sợ gây nhân ác; cầu xin được ban phúc lành, nhưng chúng ta lại quên thi ân bố đức
cho người khác. Cầu mong quả tốt, nhưng chúng ta lại không muốn gây nhân lành;
sợ quả xấu, nhưng chúng ta lại hay suy nghĩ, nói năng, và làm những việc không
đẹp không hay, thì cầu vô ích, lo sợ lại càng buồn khổ thêm.
Nếu hiểu
rõ nghiệp báo nhân quả rõ ràng rồi, chúng ta can đảm nhận quả khổ không sợ hãi
buồn phiền, mình làm mình chịu, còn cầu xin cái gì, đâu cần hỏi han ai nữa; được
như vậy, mê tín dị đoan sẽ tiêu tan.
2).
CÁCH DIỆT MÊ TÍN THỨ HAI:
Nếu học Phật
pháp căn bản đầy đủ rồi, chúng ta sẽ thấy rõ từ người đến vật đều do nhân
duyên kết hợp mà thành. Vạn vật do nhân duyên hợp lại mà có, hết nhân duyên
thì tan rã; những thứ ấy đều không có chủ thể, nghĩa là một mình nó không thể tự
tồn tại được, mà sự còn của nó phải dựa nhờ vào thứ khác mới tồn tại được. Thân
tâm chúng ta do sáu đại “đất, nước, gió, lửa, không, thức” hòa hợp
với nhau mới sống còn được, thiếu một trong sáu thứ này thì thân xác tan rã; tất
cả vạn vật đều như thế cả, chúng không có tự thể của chúng, nếu mỗi thứ có tự
thể thì không cần các thứ khác vẫn sinh tồn mới đúng.
Bản thể
của mọi vật đều không có tự thể của nó, nên nó là không, thân tâm không phải là
ta, mọi vật mọi người không phải là của ta, là vô ngã, tất cả không thật, hư dối,
nên không cần mong cầu, không lo sợ. Không mong cầu không sợ hãi đâu còn tham sống
sợ chết, đâu cần hỏi thầy bói thầy tướng, đâu cần nhờ vả ông đồng bà cốt, đâu cần
khấn lạy
cầu xin
qủy thần thánh linh; dùng trí tuệ này dẹp tan mê tín như mặt trời giọi sương
mai, như vậy chúng ta không còn bị trói cột bởi tà kiến dị đoan, và sống được
yên ổn tự tại vậy.
3).
CÁCH TRỪ MÊ TÍN THỨ BA:
Người Phật tử đã học biết “Nghiệp báo nhân quả” rồi, người
Phật tử đã học biết “Vạn vật do nhân duyên hòa hợp mà có, không, vô ngã,
vô thường” rồi; người Phật tử còn phải học biết những gì để áp dụng tu
hành, tu nhân gì được sinh về đâu. Tu như thế nào được sinh lại cõi Người, sinh
lên cõi Trời, hoặc không tu lại làm ác như thế nào bị đọa Địa ngục, Ngạ quỷ,
Súc sinh, và tu như thế nào được giải thoát khỏi sinh tử luân hồi?
1.
Làm sao để được tái sinh cõi Người?
Đức Phật đã dạy
người Phật tử tại gia thụ Tam quy “Phật, Pháp, Tăng”, giữ Năm
giới “Không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm, không nói dối,
không rượu chè say sưa”. Chỉ có vậy thôi, chúng ta nếu muốn được trở lại
làm người kiếp sau, phải ráng gìn giữ thực hành theo lời Đức Phật đã dạy như thế.
2.
Làm sao đươc sinh lên cõi Trời?
Đức
Phật dạy người nào muốn được sinh lên cõi Trời, sống sung sướng lâu dài, phải
thực hành đầy đủ mười điều lành (thập thiện). Đó là ba điều về thân “Không
sát sinh, không trộm cướp, không tà dâm”, bốn điều về miệng là “Không
nói dối, không nói hai lưỡi, không nói lời thêu dệt, không nói lời độc ác”,
và ba điều về ý là “Không tham lam ích kỷ, không sân hận đố kỵ, không ngu si
tà kiến”.
3.
Làm thế nào bị đọa vào cõi dữ?
Ba cõi dữ là Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh; Đức Phật dạy: “Người nào làm một
trong mười điều ác là: “Sát sanh, trôm cướp, tà dâm, nói dối, nói hai lưỡi, nói
thêu dệt, nói ác, tham lam, sân hận giân thù, ngu si tà kiến”; nếu không có
nhân lành khác làm triệt tiêu việc ác ấy, chắc chắn sẽ đọa vào một trong ba cõi
dữ”.
4.
Làm sao thoát khỏi sinh tử luân hồi?
Đức
Phật dạy vô số pháp môn tu, Phật tử nào tu, chỉ cần áp dụng thực hành một pháp môn
là đủ để thoát khỏi sinh tử triền miên; nhưng trên nguyên tắc căn bản, tất cả mọi
người tu hành đều phải tôn trọng mười điều lành trong khi tu hành, mới mong đạt
được mục đích mong muốn.
Thí dụ, người niệm
Phật A Di Đà tu pháp môn Tịnh độ, để được sinh về cõi cực lạc của Đức Phật A Di
Đà khi qua đời. Trong khi tu niệm phải thực hành đầy đủ tất cả những gì quy định
cho pháp môn Tịnh độ, còn phải giữ gìn mười điều lành nữa, chứ không phải chỉ cần
niệm Phật mà không cần để ý đến mười điều lành; những người tu các pháp môn
khác cũng tương tự như vậy, mới có kết quả được.
Như vậy,
chúng ta đã biết rõ ràng và yên tâm tu tập pháp lành, và bóng dáng của người Phật
tử lúc đó có một cuộc sống tươi mát tự tại. Việc gì đến chúng ta sẵn sàng nhận
cho dù tốt hay xấu, cũng không làm tâm ta rộn lên, và như vậy sự mê tín chắc chắn
không còn một tí ảnh hưởng nào trong tâm người Phật tử nữa.
IV).
ĐỐI PHÓ NGUY NAN TRONG ĐỜI:
Người
Phật tử gặp hoạn nạn phải làm gì? Thí dụ trong gia đình mọi người đang sống yên
vui, bỗng nhiên có một người bị bệnh nguy hiểm, phải làm sao? Trước hết mọi người
trong gia đình phải bình tĩnh, nhận định phân tích, tìm nhà thương, Bác sĩ
chuyên môn giỏi về bệnh ấy, để khám xét định bệnh cho rõ ràng. Mọi người nên an
ủi người bệnh cho vững tinh thần, không lo sợ sẽ ảnh hưởng tốt cho việc chữa trị.
Phải nghe lời Bác sĩ trong việc thuốc thang, ăn uống, kiêng cữ. Phải nhận ra việc
bị bệnh là do nguyên nhân gì? Nguyên nhân gần như hút thuốc, uống rượu, ăn uống
v.v…Nguyên nhân xa như đã có người trong huyết thống bị bệnh ấy v.v…
Điểm căn bản của Phật giáo cần phải hiểu biết nghiệp báo nhân quả từ nhiều đời
nhiều kiếp tích chứa đến ngày nay mới phát ra. Nhận biết như thế, sẽ yên tâm, bớt
đi sự lo lắng, vì có lo lắng cũng không lợi ích gì hơn là một mặt chữa trị, một
mặt làm việc lành, như phóng sinh, bố thí, ăn chay, niệm Phật Dược Sư Lưu Ly Quang,
để có thể đưa tới việc gặp thầy gặp thuốc.
Nếu bệnh khám phá ra quá trễ, không thể qua khỏi nguy nan, người bệnh phải hiểu
lẽ vô thường, có nhân duyên hòa hợp mới có đời sống, hết nhân duyên sẽ tan rã thành
không, vô ngã, thân chẳng phải là ta, chẳng có cái gì là của ta; người bênh suy
nghĩ như vậy, quán chiếu như vậy sẽ đi vào định tâm, được giải thoát. Nếu không
làm được như thế, bệnh nhân nên chuyển qua niệm Phật A Di Đà, để khi chết được
nhẹ nhàng sinh về cõi cực lạc.
Trong
khi bệnh như thế, tuyệt đối không nghe người nói lời tà mị, đi coi thầy coi
bói, hỏi đồng hỏi cốt, đeo bùa mang phép, giết hại sinh vật cúng ma vái qủy; lại
càng không nên nghe lời dụ dỗ của người khác bỏ đạo Phật theo họ sẽ được vị thần
linh nào đó có phép cứu khỏi bị chết; đó chỉ là những lời lừa bịp không khác gì
thầy bói, đồng cốt, cùng là một thứ mê tín như nhau, nhưng dưới một hình thức
khác mà thôi. Những người đang trong hoạn nạn lo sợ cái chết gần kề dễ bị lừa dối
đã từng xảy ra; thương thay những kẻ làm việc dối gạt người, sẽ bị quả báo đọa
địa ngục khi chết, không sao tránh khỏi!
Nên nhớ, trong Bát Chính Đạo, gồm: 1. Chính kiến: Thấy đúng sự thật. 2.
Chính tư duy: Suy nghĩ chân chính. 3. Chính ngữ: Nói thật thà công
bình. 4. Chính nghiệp: Hành động đúng chân lý lẽ phải. 5. Chính mệnh:
Mưu sinh chân chính. 6. Chính tinh tấn: Siêng năng chuyên cần. 7.
Chính niệm: Nhớ nghĩ điều hay lẽ phải. 8. Chính định: Là tập trung
tâm ý vào một mục tiêu thiền định như ly dục lìa ác v.v... Về phần Chính Mệnh,
Đức Phật khuyên người Phật tử không nên hành nghề tà thuật, bùa chú v.v…để sinh
sống là vậy.,.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment