On Tuesday, March 14, 2017 5:54 PM, "'VP. PHAT-HOC TINH-QUANG
CANADA' [diendan_songvui]" <>
wrote:
Tuesday 14 March 2017
Kính thưa Chư vị,
Nhiều người theo đạo
Phật hay theo đạo Chúa có lẽ có nghe hay có đọc câu sau đây:
Vinh danh Thiên chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm
Nhiều người theo đạo
Phật nông nổi và quá khích, công kích hay chửi bới người khác khi nghe nói câu
trên đây.
Những người này không
lưu ý câu thứ hai
đầy tính nhân quả, bởi họ ngu dốt, tu mà không học nên tu mù - dù là nhà
sư.
Nói về tính nhân quả hay
luật nhân quả, nhiều người theo đạo Chúa nghĩ là của đạo Phật, chỉ
áp dụng cho người theo đạo Phật mà thôi.
Cho nên những người này
luôn mồm rủa xả người không
theo đạo Chúa về việc KHÔNG
tin mù quáng có Chúa toàn năng ngự trên trời mù sương, thiệt đúng là phúc
cho họ, không thấy nhưng vẫn cứ tin.
Thậm chí có một số người
luôn nghĩ hay luôn mồm nói: theo lý nhân quả của đạo Phật....
Thực ra, lý nhân quả là chân lý, không áp dụng cho riêng ai trên trái đất này. Nhân Nào Quả Nấy.
Tuy nhiên, nếu nói rằng:
gieo nhân nào nhất định gặt
quả nấy thì rất là sai lầm. Tại sao?
Bởi lẻ, nếu như thế tu
hành để làm gì?
Tóm lại, VP.PHAT-HOC
TINH-QUANG CANADA nhận được Email của quí Đạo Hữu Từ Khải (Chùa Giác Hoàng, DC,
USA)
trân trọng cảm tạ và
kính chuyển bài viết dưới đây.
Đồng thời kính mời quí
vị tham khảo thêm về NHÂN QUẢ theo các LINKs sau đây:
Ly Cà Phê dơ
đít
|
|
On Tuesday, March 14,
2017 12:28 PM, Khai Tu <>
wrote:
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Kính bạch Quý Chư
Tôn Thiền Đức,
Kính thưa Quý Thiện Hữu
Tri Thức,
Kính thưa Quý Đạo Hữu,
Kính thưa Quý Chư Liệt
Vị,
Thưa, con là Từ Khải
xin được hân hạnh gửi đến Quý Thầy, Quý Ni Sư cùng Quý Chư Liệt Vị bài ký sự
của nhà văn Trịnh Bình An "Nhân Lành Sanh Quả Ngọt".
Nhân đây, con xin phép
được gởi kèm theo bài giới thiệu sơ lược về nhà văn Trịnh Bình An như dưới đây
vì sự ngưỡng mộ của đa số Quý Phật tử. "Vinh danh thiên chúa
trên trời, Bình
An dưới thế cho người thiện tâm"
A Di Đà Phật.
Con kính,
Từ Khải
Nhà văn Trịnh Bình An
Sinh năm 1962 tại Sài Gòn. Định cư tại Hoa Kỳ năm 1990. Hiện
cư ngụ tại tiểu bang Maryland (USA). Hành nghề kỹ sư công chánh. Bắt đầu viết
từ năm 2008 trên trang báo điện tử DCVOnline.net.
Hiện cộng tác với Tủ Sách Tiếng Quê Hương trong nhóm phụ trách Tin
Sách. Liên lạc: tinsach.trinhbinhan@gmail.com
Nhân Lành Sanh Quả Ngọt
Trịnh Bình An
Ngày
5 tháng Ba, 2017 – Trời mùa Đông se lạnh dù nắng vàng chói chang. Xe băng băng
trên 495, lòng tôi chợt dâng lên một niềm vui nhẹ nhàng như đang sống lại những
ngày Tết quê nhà.
Lúc
ấy trời cũng se se lạnh, nắng cũng óng ả vàng. Mặc áo đẹp, băng băng chiếc xe
đạp trên đường phố vắng vẻ, mừng vui vì sẽ được gặp những khuôn mặt bè bạn thân
quen, sẽ được nhâm nhi món ăn ngon, rộn ràng câu chuyện,…
Thanh minh trong tiết
tháng Ba – Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh. Ở đây, dù không ra viếng mộ phần nhưng cũng thăm một
người - anh Nguyễn Ngọc Bích – hôm nay, ngày giỗ đầu tiên tưởng nhớ người anh,
người thầy thân thương của rất nhiều người trong đó có tôi.
Gần xa nô nức yến anh –
Ngựa xe như nước áo quần như nêm. In hệt vậy. Ngôi nhà nằm giữa một vùng cỏ xanh bát ngát như một
bông sen trong đầm đón gió bốn phương. Hết xe này tới, xe kia tới. Xe nào cũng
2, 3 người trở lên. Rủ nhau đi, ới nhau đi, trên xe truyện trò vui như Tết.
Nhưng
cụ Tiên Điền bây giờ sống lại sẽ phải nghĩ thêm câu thơ nữa dành cho các… món
ăn. Bước xuống xe, ai nấy lủ khủ khay nhôm, hộp nhựa, nồi nhỏ nồi to, làm kẻ
đứng trong nhà nhìn ra máy động lòng trần, tưởng tượng đủ mọi vị ngon ngọt.
Quá khứ bỗng trở lại trong tôi, nửa năm trước, tôi cũng được ăn
những món mì chay, chả giò chay, tuyệt ngon. Nhưng, không phải ở nhà, cũng
không ở chùa, mà ở… tòa án!
Lúc ấy, trong phiên xử vụ án chùa Giác Hoàng, các anh chị Phật tử
đã giúp không khí căng thẳng u ám cửa quyền trở nên hồn nhiên, ấm áp. Dĩ nhiên,
không ai đến tòa án để ăn uống, nhưng chính các món ăn tinh khiết và ngon lành
ấy đã giúp những con người cùng chung lo hoạn nạn cảm thấy được an ủi và gắn bó
thêm hơn.
Mọi sự đã lui vào quá khứ!
Thầy
Chân Thức vui vẻ kể cho nghe câu chuyện "săn nhà" cam go nhưng thú
vị. Mắt Thầy lấp lánh niềm vui. Thầy vui cũng phải, kiếm được căn nhà đúng ý là
“chiện nhỏ”, còn “chiện lớn” là giờ đây bên cạnh Thầy luôn có những anh chị
Phật tử cùng chung vai giúp sức. Bão tố phong ba chỉ làm tình thân thêm bền
chặt. Đẹp hơn nữa, đan quyện giữa người và người còn có niềm tin vào Chánh
Pháp.
Tịnh
Thất Liên Hoa là một căn nhà thoáng đãng, rộng rãi, có thiết kế phù hợp đến
kinh ngạc như thể đã xây dành riêng cho một tịnh xá Phật giáo.
Phòng
khách nay trở thành chánh điện. Ánh sáng tràn vào phòng từ các cửa sổ rộng. Chủ
nhà trước điệu đà làm thêm mái trời vút cao, không khí trong phòng nhờ đó thanh
thoát hơn, thích hợp cho một nơi cử hành nghi lễ tôn giáo. Bàn thờ Đức Phật
trang nghiêm giữa chánh điện. Một bàn nhỏ đặt ở một bên, trên có ảnh Giáo Sư
Nguyễn Ngọc Bích .
Họp
nhau trong chánh điện, mọi người cùng đọc kinh cầu siêu. Kinh tiếng Phạn và
tiếng Hán Việt, nhưng nhờ đã in ra sách nên dù không thuộc cũng vẫn có thể đọc
được. Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một buổi tụng kinh Phật Giáo. Tiếng gõ mõ
và khánh ngân vang, giữ nhịp, giúp mọi người đọc đều nhau, không nhanh hơn hoặc
chậm hơn. [Riêng tôi, đọc theo gần đứt hơi, vì kinh trong nhà thờ Công Giáo
không đọc nhanh và nhiều như thế.]
Sau phần đọc kinh là phần tưởng nhớ Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích.
Anh Từ Khải đọc tiểu sử, chị Diệu Đạt đọc bài viết của một thân
hữu Hoa Kỳ và tên những tác phẩm của Giáo Sư Bích.
Thầy Chân Thức mời một số người lên chia sẻ cảm tưởng. Đó là các
anh chị: Đoàn Viết Hoạt, Đào Hiếu Thảo, Diệu Tâm, Diệu Hiền, Nhất Hùng, Chu
Lynh, Trương Anh Thụy, Trịnh Bình An, Nguyễn Ngọc Giao, cháu Nguyễn Long Quang.
Những người được mời đều khá ngỡ ngàng vì Thầy không báo trước.
Thế nhưng, kỷ niệm với "anh Bích" / "chú Bích" dường như
còn rất tươi mới, nguyên vẹn, nên tất cả đều kể câu chuyện của mình với sự xúc
động sâu xa.
Đặc biệt, bài thơ chị Ngọc Thiên sáng tác; chỉ bốn câu ngắn, nhưng
lời thơ giản dị, chân thành, cùng giọng đọc nghẹn ngào của chị khiến ai nấy đều
xúc động.
Nghi lễ hoàn tất. Hơn một trăm người quây quần bên những chiếc bàn
dài đã được bày biện tươm tất với khăn giấy, đũa và… những ly chè xinh xinh [Ai
đó đã "bói" trúng tôi vì tôi có tật thích ăn đồ ngọt trước khi ăn đồ
mặn].
Các chị Sâu Hùng, Diệu Đạt (và những chị khác tôi chưa có dịp biết
tên) mau mắn dọn ra những dĩa "chay 7 món" với đủ thứ: chả, nộm, bánh
lá, gỏi cuốn, xôi, tàu hũ, cơm chiên. Còn có món "cà ri chay" với
khoai vàng, đậu đũa xanh, cà rốt đỏ và những cọng bún trắng nõn đắm mình trong
nước sốt óng ánh.
Món
ăn ngon, chỗ ngồi ăn ngon, người ngồi ăn ngon,… thật đúng như cụ Tản Đà đã
dạy, thiếu một thứ ngon là mất ngon. Nhưng chưa hết, ở đây còn thêm một thứ
ngon nữa là… câu chuyện ngon!
Thầy
Chân Thức bị chọc ghẹo quá chừng: "Bây giờ mới biết có thêm một MC
nữa" và "coi chừng lên ký với các món ăn quá
ngon." Thầy cười, nói, chút nữa sẽ yêu cầu mọi người "dọn
sạch tủ lạnh" để khỏi bị "sa chước cám dỗ" ["sa chước cám
dỗ" là chữ bên Công Giáo, tôi bỏ vào đây cho huề cả làng].
Căn phòng ăn rộng và căn bếp (rất) rộng đầy ắp tiếng nói cười vui
vẻ.
Mọi sự có lui về quá khứ?
Với tôi, nhiều hình ảnh vẫn còn rất rõ ràng như mới… hôm qua.
Đó là chị Từ Lâm, nắm tay tôi trong tang lễ Giáo Sư Nguyễn Ngọc
Bích. Nước mắt rưng rưng, chị nói không biết có chỗ nào để tu tập nữa đây. Chị
còn nói anh Bích có hứa sẽ tìm cho một nơi khác để an tâm tu học, nhưng chưa
được thì Anh đã ra đi!
Đó
là chị Diệu Tâm. Sau phán quyết của tòa án, chị nói với hai người luật sư Mỹ tỏ
ý ái ngại cho “bên thua cuộc”: "Don't worry, we already lost our country,
now we lost this temple. But we will survive!"
Đó là chị Diệu Đạt. Trong tòa án, chị đi phân phát máy nghe
(microphone) cho cả bên "này" lẫn bên "kia". Chị hỏi han
coi ai không nghe rõ để đi đổi máy khác. Dáng mảnh mai, giọng nói nhỏ nhẻ, và
thái độ ân cần của chị đã khiến chính bà chánh án phải để ý và ngỏ lời khen
ngợi.
Đó là anh Từ Khải, đến tận từng nhà, chở mọi người trên chiếc xe
van để đi tới tòa DC nơi khó đậu xe. Không, phải nói “chất mọi người lên xe” mới
đúng. Xếp cá mòi chật ních, đến nỗi vợ anh - chị Thanh Hương
- phải lấy xe metro từ Maryland để nhường chỗ cho người khác.
Nhưng,
có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh anh Minh Hà và chị Như Đạo. Anh từ lâu
đã phải ngồi xe lăn, chị đẩy anh tới tòa; khó khăn thế nhưng anh chị không sót
phiên tòa nào. Suốt từ sáng tới chiều, anh kiên nhẫn ngồi nghe.
Lần này tại Tịnh Thất, chị Như Đạo gặp tôi, mừng rỡ, reo vui, báo
rằng "Anh không còn phải đi xe lăn nữa – Nhờ anh đi chùa đó!"
A thì ra nếu đi chùa thì khỏi đi xe
lăn! Tức nhiên, khi anh chị đi chùa chắc không nghĩ tới chuyện “trao đổi” gì
đâu, nhưng tấm lòng thành của anh chị hẳn đã cảm động Trời Phật?
Tôi cũng vui được gặp lại anh Phó Hồng Hà. Hành động anh Hà bắt
tay "bên thắng cuộc" sau phiên tòa là một nghĩa cử đẹp đẽ tôi chẳng
thể quên. Sau này, có dịp hỏi thăm tại sao anh làm như thế, anh
Hà nói: "Mình làm như vậy để cho họ không cảm thấy xa cách với
mình. Một ngày nào đó họ sẽ nghĩ lại, họ sẽ còn thấy con đường về". Tôi
chợt nhớ câu tình ca: "Ngày về quê xa lắc lê thê. Trót nghe theo lời u
mê ". Hy vọng,
một ngày nào đó, những lời Đức Phật dạy sẽ xóa tan các hôn mê ám chướng và dẫn
đưa những con người ấy trở về…
Và tôi cũng rất mừng khi thấy chị Bích – Đào Thị Hợi – vẫn an
nhiên qua mọi sóng gió. Anh ra đi, một khoảng trống khôn cùng. Nhưng với chị,
dường như Anh vẫn còn đó. Chị từng khấn với anh "Anh ơi, bé muốn theo Anh
lắm, nhưng bé chưa thể ra đi với Anh vì bé còn quá nhiều việc phải làm".
Gánh nặng hệ quả vụ chùa Giác Hoàng vẫn còn oằn vai người phụ nữ mảnh mai ấy.
Mọi sự có lui về quá khứ?
Khi nâng quyển kinh trên tay, tôi thấy trên bìa sách hàng chữ “Thích
Tâm Thọ biên soạn”.
Khi
tôi đặt câu hỏi: “Tại sao Thầy Tâm Thọ đã biết tất cả các toan tính chực chờ mà
sao Thầy không tìm cách ngăn chặn?”
Thì
được cho biết rằng: Thầy Tâm Thọ biết hết nhưng Thầy nói: “Việc mình, mình
hãy lo làm cho tốt. Còn việc người khác tính, hãy để Nhân Quả lo”.
Làm việc không ngừng, Thầy Tâm Thọ chỉ quan tâm tới những việc có
ích. Khi về chùa Giác Hoàng, Thầy mở lớp Tu Học, Thầy soạn kinh sách, và còn
góp sức trong những sinh hoạt của cộng đồng nữa. Không khác gì Giáo Sư Nguyễn
Ngọc Bích, cả hai đều một đời vì đạo pháp, vì đất nước, vì con người…
Nghĩ tới “anh Bích” tôi chợt nhớ tới bào huynh của Anh – anh Nguyễn
Ngọc Linh – Khác với ông em thấp người và ôn tồn, anh Linh to cao và thường nói
thẳng đuột. Trong phiên tòa quyết định, anh Linh hỏi chị Hợi, giọng oang oang:
“Sao, ông Bích có về báo mộng gì không?” Mọi người, ai nấy đang hết sức
căng thẳng, vẫn phải buột miệng phì cười.
Ngày
hôm nay đây, giữa Tịnh Thất khang trang, đẹp “trên cả tuyệt vời”, tôi chợt
nghĩ… không lẽ anh Bích linh thiệt sao? Anh Bích đã giữ đúng lời hứa với chị Từ
Lâm thiệt sao? Thật, Nguyễn Ngọc Bích đúng Nguyễn Ngọc Bích: nói ít,
làm nhiều.
****
Mọi
sự, xin hãy lui vào quá khứ!
Giờ
đây, những con người ấy quây quần cùng nhau trong Tịnh Thất ấm cúng này. Họ
đang có những giây phút tuyệt vời, cùng chia sẻ Phật pháp, chia sẻ tâm tình,
chia sẻ bữa cơm chay,… Họ đã cùng nhau trải qua những tháng ngày gian nan, chịu
sự sỉ nhục, chịu sự xua đuổi; nhưng chính từ đó, họ đã tìm ra nhau, nhận biết
nhau, và sẽ cùng chung bước trên con đường mới.
Tôi,
một kẻ bên lề, một người ngoài cuộc, nhìn tất cả những con người ấy với lòng
tràn đầy biết ơn. Thầy Tâm Thọ, Thầy Chân Thức, anh Nguyễn Ngọc Bích, và các
anh chị em Phật tử, đã xác minh cho tôi một điều huyền nhiệm:
"Nhân Lành Sanh Quả Ngọt".
Nhưng
tôi cũng biết, tất cả đều không nhận công lao.
Mọi nỗ lực sẽ được trải rộng khắp, như lời Kinh dạy:
Nguyện đem công đức này.
Hướng về khắp tất cả.
Đệ tử và chúng sanh.
Đều trọn thành Phật đạo.
Những hạt giống thiện nghĩa kia ơi!
Dù
ít ỏi nhưng rồi sẽ sinh cây lành trái ngọt
Trịnh Bình An
(Những ngày Đông 2017)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment