From: NGUYỄN VÂN TÙNG
<
Date: 2013/4/21
Subject: [VN-TD] Bút Xuân Trần Đình Ngọc sau bức màn nhung
To:
Date: 2013/4/21
Subject: [VN-TD] Bút Xuân Trần Đình Ngọc sau bức màn nhung
To:
Bút Xuân Trần Đình Ngọc sau bức màn nhung
SAU BỨC MÀN NHUNG HẠ NGHỊ VIỆN VIỆT NAM CỘNG HÒA (1)
* GS Bút Xuân Trần
Đình Ngọc
Cựu Dân Biểu Việt Nam
Cộng hòa
LỜI NÓI ĐẦU
Thưa Quí Bạn đọc,
Hơn bốn mươi năm đã qua đi (từ 1971) như một cái chớp mắt. Đời người ngắn lại vì thời gian đi quá mau. Ngồi suy tưởng lại 21 năm thiên đàng Cộng hòa miền Nam, tôi phải thành thực nhận rằng từ vài trăm năm vừa qua ở nước ta, không có chế độ chính trị nào tương đối tốt đẹp bằng chế độ Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam (Republic of Vietnam) kể từ 20-7-1954 cho đến 30-4-1975.
Tại sao tôi dám khẳng định như thế? Có lẽ không phải riêng tôi mà hàng triệu người cùng nhận xét như vậy dù miền Nam có quá nhiều cuộc đảo chính, chỉnh lý; rất nhiều phá hoại của Việt gian Cộng Sản (VGCS) và bọn đốn mạt tay sai nằm vùng (BTSNV), rất nhiều trận long trời lở đất như Tết Mậu Thân, tái chiếm cổ thành Quảng Trị, Bình Long, An Lộc v.v...do Việt Cộng gây ra.
Từ nhận định nào
tôi dám nói như thế? Đó chính là vì Miền Nam có chế độ Dân Chủ, Tự Do, tôn trọng
Nhân quyền và Dân quyền. Nhờ lá “bùa hộ mạng” này, nhiều nước Dân Chủ Tây Phương:
Anh, Mỹ, Pháp, Tây Ban Nha, các nước ở Âu Châu, Nhật bản, Đài Loan, Hàn quốc,
Thái Lan v.v... đã ăn nên làm ra, kinh tế tiến vượt bực, nhân tài nhan nhản để
phát minh ra nhiều máy móc, thuốc men, dụng cụ, kĩ thuật tô điểm cho đời sống nhân
loại thêm tươi đẹp, từ đó mọi người trên trái đất, không phân biệt chế độ, mầu
da, sắc tộc và quốc gia đã được thụ hưởng những hoa trái của Văn minh mà trước
kia chưa từng bao giờ có. Lâý một thí dụ: thuốc trụ sinh (anti-biotic, BS Flemming,
Anh quốc), thuốc chủng ngừa bệnh đậu mùa (small-pox), thuốc cầm ngay bệnh thổ tả
(cholera)v.v....Nếu những bộ óc siêu việt chưa phát minh, tìm tòi ra những thứ
thuốc này thì ngay chính chúng ta, có khi chúng ta đã bị “lôi thôi” (có khi chết,
như một số đồng bào, người thân của chúng ta) với những căn bệnh đó rồi.
Những phát minh
này trong thế kỉ vừa qua đa phần là do các nhà Bác học Tây Phương trong khi
Liên Xô, từ 1917 chỉ chuyên lo về sản xuất vũ khí để khống chế thế giới, các nước
Cộng Sản Đông Âu cũng thế và CS cũng chỉ tìm tòi mọi phương cách để kìm kẹp,
đàn áp, toàn trị con người mà ngày nay, hãy còn 4 nước theo chủ nghĩa Mác Lê,
tình trạng người dân trong các nước ấy mất hết quyền Tự do, Dân chủ như thế nào
thì quí bạn đọc đều đã biết.
Trung cộng mới nổi
lên vài chục năm nay về kinh tế nhưng Trung cộng cũng được hưởng biết bao thành
quả do chất xám của Nhân loại mang đến. Các kĩ thuật, máy móc, điện tử, không gian,
vũ khí chiến lược, ngay cả thuốc men của Tây Phương giúp người Trung hoa không
chết yểu như xưa như thời Trung hoa vẫn còn dùng “thuốc bắc” là những thứ rễ,
lá để chữa trị. Rễ, lá có chất bổ, điều trị những bệnh nhẹ nhưng không thể diệt
vi trùng như thuốc Tây.
Tất cả những phát
minh đó có được là nhờ ở một phương thuốc rất hiệu nghiệm, lá bùa rất quí báu,
đó là chế độ Dân Chủ, Tự Do, tôn trọng Nhân Quyền đích thực, không lừa mị, giả
dối. Dân Chủ Tự Do tôn trọng quyền tư hữu, khuyến khích con người làm việc hăng
say vì người được hưởng những thành quả của công việc mình làm một cách xứng
đáng và công bằng, không như chế độ tập quyền, tập trung của cải của Cộng sản
chỉ cốt phục vụ một đẳng cấp ăn trên ngồi trốc của đảng, đảng phán ra một lời
là khuôn vàng thước ngọc cho toàn dân trong khi chính những kẻ lèo lái đảng đó
ngu dốt, vô tài, bất đức, bất xứng, tham ô, nhũng lạm nhưng chỉ vì lưu manh, luồn
lọt quan thầy Nga-Tàu chiếm được chỗ ngồi quan trọng trong đảng, được quan thầy
dùng súng AK, còng số 8, và các trại tù đói khổ kinh hoàng để bảo vệ, chống
lưng cho những kẻ đó không bị sự trả thù của nhân dân, cứ sống ngang nhiên mà
phục vụ cho quan thầy đô hộ nước ta.
Những cái gọi là khuôn
vàng thước ngọc, 95% đã sai ngay từ căn bản lý luận (thí dụ: năm 1945 và năm
1975, đốt hết sách vở không phải của CS, bỏ học Pháp, Anh ngữ v.v...) . Vì thế,
dò dẫm hơn nửa thế kỉ mà những chóp bu Việt Cộng ở Bắc bộ phủ vẫn như người lòa
đi trong sa mạc, không biết cái gì đúng, cái gì sai, cái gì hay, cái gì dở trong
khi nhân loại (Hoa Kỳ) đã lên tới sao Hỏa. Đảng phán ra, nếu kẻ nào bạo phổi
dám phê bình thì không bị tru di tam tộc cũng tù chung thân! Đó là cái
tuyệt chiêu của thiên đường xã nghĩa làm cho dân nước VN ngày nay khổ sở, lầm
than, đói nghèo hơn bất cứ dân tộc nghèo khổ nào trên hành tinh này. Lấy thí dụ
một nước nhỏ xíu như Singapore với dăm triệu dân, diện tích 225 dặm vuông (chỉ
bằng một tỉnh nhỏ của ta, hình vuông mỗi cạnh 15 miles), dưới quyền lãnh đạo của
Thủ tướng Lý quang Diệu, chỉ trong ba chục năm nay họ tiến vượt bực, lợi tức đầu
người một năm (GDP) là 32,000 đôla Mỹ trong khi người dân ta lợi tức bình quân
chỉ 600 đô/năm (thăm dò của IMF); nếu Việt Nam muốn tiến bằng họ phải cần 197
năm trong khi họ cứ đứng tại chỗ chờ mình còn nếu họ vẫn cứ tiến thì chưa biết
đến bao giờ. (GDP của Singapore tới nay 2013 đã trên 40,000
USD/năm).
Như đã nói, thế kỉ
21 này, con người đã lên tới Sao Hỏa, đang khám phá hàng trăm thiên hà khác, trí
óc con người đã vượt ra khỏi cái tầm thường để tìm hiểu vũ trụ, trái đất; con
người khác xa khi xưa, ngay thế kỉ trước. Những chế độ chính trị nào thực hành
Dân Chủ, Tự Do, con đường duy nhất để đi đến tiến bộ, an hòa và hạnh phúc của
Nhân loại thì chế độ đó tồn tại, vững vàng. Ngược lại, những chế độ kìm kẹp con
người, coi con người như đàn súc vật cần phải chăn dắt hàng ngày, hàng giờ, tước
bỏ hết quyền tự do Dân chủ của con người, những chế độ đó phải sụp đổ, sớm hoặc
muộn mà thôi.
Điển hình là chế độ
Xã hội chủ nghĩa Mác Xít khởi xướng từ Lênin, Stalin kìm kẹp con người trong Liên
bang Xô viết và các nước Đông Âu, chế độ đó đã sụp đổ tan tành đầu thập niên
90. Bức tường Ô Nhục Bá Linh đã bị dân chúng nổ mìn, mang búa tạ ra đập bể để
dân Đông Đức khỏi chết ngạt trong cái nhà tù Xã nghĩa thối tha toàn xác chết, AK
và lựu đạn. Đông Đức, Liên Xô, Ba Lan, Lỗ ma ni, Bulgaria và nhiều nước Cộng sản
Đông Âu đã đối diện với tử thần, với đói rét, phải mau mau vượt thoát ra khỏi Xã
Nghĩa để cầu cứu các người anh em trong thế giới Tự Do cứu giúp. Tây Đức đã tốn
nhiều tỉ đồng Mã (Mark) giúp cho Đông Đức sống còn là một bằng chứng cụ thể và
đảng Cộng Sản Đông Đức đã tự động giải thể, tôn trọng cuộc Tổng tuyển cử toàn
quốc, chọn người có tài trí, có tâm huyết vào Quốc Hội nước Đức thống nhất để
viết ra một Bản Hiên Pháp làm giềng mối, căn bản cho mọi Luật pháp sau này. Bản
Hiến Pháp của nước Đức đã lựa chọn chế độ Dân Chủ Tự Do chính là thể hiện lòng
mong ước của toàn dân Cộng Hòa Liên Bang Đức vậy.
Trong 21 năm sống
tại miền Nam, tôi thiển nghĩ người miền Nam nói riêng, người Việt Nam nói chung
tức là có cả miền Bắc, chúng ta đã làm không biết cơ man nào là những sai lầm
nên kết cục, ngày nay, nước Việt Nam của chúng ta tan tành ra như thế này.
Sau đây, tôi sẽ lần
lượt trình bày cùng quí bạn những gì tôi đã thấy, đã nghĩ, đã sống trong 4 năm sau
cùng của miền Nam, từ 1971-1975, tức là nhiệm kỳ Dân biểu Pháp nhiệm II, tôi đã
được cử tri tín nhiệm vào ngày bầu cử 29-8-1971, cách đây 41 năm.
Sự việc tôi trình bày
là có thật, do nhiều nhân chứng và cả chính tôi chứng kiến, không thêm, không bớt,
e làm sai lạc lịch sử của nước nhà. Lịch sử dân tộc nào cũng rất cần tôn trọng
sự thật để cháu con sau này nhìn vào đó làm một tấm gương, làm tốt, tránh xấu,
giữ nước và xây dựng nước.
Cũng có những sự
việc liên hệ đến một hay nhiều cá nhân, đoàn thể, tôn giáo, những nhà tu hành
hoặc không phải tu hành mà chỉ mặc cái áo đen hay áo vàng mập mờ đánh lận con
đen, làm ung thối cả một chế độ, tiếp tay cho kẻ thù, hoặc làm ung thối cả một
tôn giáo hay đoàn thể. Khi đọc xong bài chót, quí bạn đọc có thể công khai lên
tiếng trên các Diễn Đàn nếu những sự việc chúng tôi trình bày (theo quí bạn) là
không đúng sự thực. Chúng tôi xin nhận lỗi nếu chúng tôi có lỗi sơ sót hay viết
sai nhưng với tôi, tấm lòng thành luôn luôn tôn trọng Sự thật và Lẽ phải là
phương châm của tôi, nếu đó là những sự thật không thể chối cãi thì tôi xin quí
bạn vui lòng chấp nhận.
VIỆT NAM CÓ CẦN HAI CUỘC CHIẾN 1945-1954 v à 1954-1975 ?
Câu
trả lời là: Không, hoàn toàn không.
Một ký giả Hoa Kỳ
bảo tôi:
- Nước Việt Nam là quốc gia mà thế giới chú ý đến nhiều
nhất. Nhưng nói đến VN, người ta không có gì để nói nhiều bằng chiến tranh, nhất
là hai cuộc chiến huynh
đệ xâu xé nhau 1945-1954 và 1954-1975.
Ta cần giở lại vài
trang sử cũ:
Ngày 19 tháng 12 năm 1946, Hồ chí Minh, với tư cách là Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng Hoà đã tuyên chiến với nước Pháp vì Hồ chủ trương phải có chiến tranh như Lênin từng nói:
“Chiến tranh đẻ ra cách mạng” và cách mạng đẻ ra đấu tranh giai cấp, đấu tranh giai cấp để tiêu diệt cho bằng hết “trí, phú, địa, hào” (đào tận gôc, trốc tận rễ) để chỉ còn một giai cấp vô sản chuyên chính lên nắm quyền cai trị. Giai cấp vô sản chuyên chính đó không thực sự là giai cấp vô sản nghèo rớt mồng tơi nhưng là chính Hồ và đảng viên Cộng Sản (mạo nhận), cha truyền con nối, giầu bạc tỉ đô-la, thành Tư bản Đỏ! Hãy coi Bắc Triều tiên, Cuba, Việt Nam...vả Trung Cộng (mới đây vợ Bạc hy Lai gửi ra ngoại quốc qua một người Anh, Neil Heywood, 6 tỉ đô-la, bài viết về tài sản (bạc tỉ đôla) của gia đình TT Trung cộng Ôn gia Bảo lãnh giải thưởng Pulitzer).
Nhưng Hồ, con quan huyện Nguyễn sinh Sắc, Hồ nằm trong diện “quan lại cường hào ác bá” khi xưa (chứ không phải vô sản chuyên chính), danh từ chỉ chung những kẻ có chức quyền thời Pháp thuộc đã đè đầu cỡi cổ dân chúng như Nguyễn sinh Sắc khi ông ta say rượu đánh chết người, bị triều đình phạt đánh trăm hèo nhưng vì nhờ người thần thế nói với vua quan nhà Nguyễn cho, ông ta chỉ bị lột chức quan huyện về làm dân dã, túng đói nên con Nguyễn sinh Sắc tức là Nguyễn sinh Cung (hay Cong, tức Nguyễn tất Thành, Hồ Chí Minh, Nguyễn ái Quốc, Trần dân Tiên T. Lan, Lin (tên Nga) phải viết thư cho nhiều cấp chức quyền xin rủ lòng thương cha y (Nguyễn sinh Sắc) mà ban cho Nguyễn sinh Sắc một chức nhỏ để có tiền sống qua ngày.
Cũng bởi cảnh túng quẫn, Hồ xuống tầu của Tây (Admiral LaTouche Treville, năm 1911) xin làm bồi, để qua Paris, rồi Hồ làm đơn xin vào học trường thuộc địa để ra làm quan cho Tây thuộc địa nhưng bị Chính phủ Pháp từ chối, có lẽ vì tiếng Pháp của Hồ còn quá yếu, không “qualify” cho một sinh viên trường thuộc địa của Pháp, Hồ chưa học xong bằng Tiểu học. (Sau đó, Hồ đi dự Hội nghị Quốc Tế Cộng Sản, Hội nghị nói tiếng Pháp, nhưng Hồ chỉ nghe lõm bõm câu được câu chăng, chính vì thế mà Hồ làm xằng. Hồ cũng không phân biệt được Đệ II và Đệ III quốc tế là thế nào.).
Bị từ chối không được thâu nhận vào trường đào tạo quan lại của Pháp, Hồ cay cú nhục nhã, bi phẫn lao đầu vào làm tôi tớ cho Liên Xô để kiếm miếng sống, hết ở Pháp lại sang Nga (Moscow), lĩnh lương tháng (9 rúp) của CS quốc tế, rốt cuộc, Hồ chẳng hiểu đệ tam với đệ nhị CS quốc tế là cái gì, xung phong làm tên lính tiền phong cho CS quốc tế đệ tam, lôi kéo nhiều triệu thanh niên nước Việt vào làm lính Lê Dương đánh thuê cho CS mà nước Việt Nam thân yêu của chúng ta bị Mác-Lê-Mao-Hồ dày đạp, nghiền nát thê thảm như ngày hôm nay, cộng thêm cái họa diệt vong là cái giải hình chữ S ấy đã và sẽ thuộc hoàn toàn về bá quyền Tân thực dân Trung quốc (neo-colonialism) vốn xưa nay, từ thời con chó sói đói Mã Viện (40 A.D), thèm nhỏ rãi, coi nước Việt Nam như một miếng thịt bò còn tươi rịn máu.
Dân tộc Việt phải nhớ nằm lòng một điều hết sức quan trọng là, nếu Hồ không khai chiến với nước Pháp thì chỉ 3 năm sau, tức ngày 8-3-1949, Hoàng Đế Bảo Đại kí kết Hiệp Ước Elysée tại điện Elysée vớiTổng Thống Vincent Auriol Pháp quốc. Nước Pháp trao trả Độc Lập cho Việt-Miên-Lào (Đông Dương) mà các nước này không tốn một nhân mạng, một đồng bạc của Quốc gia, như tất cả các nước Á-Phi bị đô hộ được hưởng.
Pháp trao trả qua tay Hoàng Đế Bảo Đại, lúc đó là Quốc Trưởng nước Việt Nam (chứ không qua tay Hồ). Điều ấy đã được minh thị bằng Sắc Lệnh của TT Pháp, không ai có thể chối bỏ được cũng như nhiều nước nhược tiểu khác, sau khi thế chiến II chấm dứt, các nước đô hộ đã trả Độc lập cho các nước bị trị vì đó là xu thế chính trị thời đại, các đế quốc trước kia xâm lăng chiếm đất bắt buộc phải trả lại như quốc tế minh định (Hội Nghị Yalta). TT Hoa Kỳ Franklin Delano Roosevelt (1882-1945) là nhân vật hết sức chú tâm đến vấn đề trọng đại đó.
Vậy có nghĩa, nếu Hồ không tuyên chiến với Pháp thì dân tộc VN không có cuộc chiến tranh 1946-1954, không phải tiêu thổ kháng chiến, đồng không nhà trống, chết hàng triệu sinh linh và bị tàn phế hàng triệu khác. Sự hi sinh ấy ngày nay quá vô nghĩa vì người dân Việt không phải chết cho đất nước Việt mà chết cho Liên Xô-Trung Cộng và khối CS quốc tế. Kẻ tôi tớ cho chúng sai bảo để đày đọa dân Việt chính là Hồ Chí Mén (GS Hồ tuấn Hùng viết sách Hồ chí Minh sanh bình khảo, nói rằng y là người Hẹ, do TC cài vào chứ Nguyễn sinh Cong đã chết vì bệnh năm 1932. Khi cô Huỳnh thị Thanh Xuân, 15 tuổi, bị Hồ cưỡng dâm tại Bắc bộ phủ năm 1964, nay cô cũng kể lại rằng “bác nói giọng lơ lớ rất khó nghe” có phải là người Hẹ học nói tiếng Việt nó ra thế?)
Cũng từ cuộc chiến tranh 9 năm đó 1945-1954 mà xẩy ra cuộc chiến tranh 1954-1975 làm chết nhiều triệu đồng bào, hàng triệu tàn phế, tổng cộng từ năm 1945 đến 1975, gần 10 triệu dân Việt đã nằm xuống (Lê Duẩn xác định với đài BBC), bao tài sản một đời mồ hôi nước mắt của dân chúng bỗng chốc thành tro bụi. Riêng Cải Cách Ruộng Đất rập theo khuôn và chỉ thị của Liên Sô và Trung cộng đã giết hơn nửa triệu nông dân Bắc Việt. Số ruộng tịch thu của nông dân để làm Hợp tác xã không kể sao cho xiết. Chưa dân tộc nào trên thế giới đau khổ như dân tộc Việt chỉ bởi cái quái thai Hồ chí Minh. Sự đau khổ đoạ đày đó còn kéo dài hàng trăm năm sau khi Việt Cộng sụp đổ bởi y đã đầu độc cả mấy thế hệ thanh niên, bỏ hết luân thường đạo lý, tôn giáo, văn hoá cha ông ngàn năm để lại. Nước Việt Nam ngày nay, sau 80 năm dưới ách độc tài toàn trị của đảng Việt cộng (từ 3-2-1930, khi Hồ theo lệnh Liên Sô thành lập đảng Cộng sản Đông Dương), nước ta đã mất hết, từ đất, biển cho đến tâm thức con người. Và chính vì Hồ tặc và bộ hạ mà hàng triệu người Việt đã chết oan mạng vì cái tâm độc ác rắn rết và chủ yếu bán nước cầu vinh, làm tay sai cho Nga-Tàu của Hồ chí Minh và đồng bọn.
@@@
Sơ
Lược Về Cuộc Bầu Cử Hạ Nghị Viện Năm 1971
Tôi
xin có đôi dòng về cuộc bầu cử Hạ Nghị Viện năm 1971.
Năm
1966, toàn dân miền Nam đã đi bầu Quốc Hội Lập Hiến. Quốc Hội này kéo dài một năm,
đã thảo xong Hiến Pháp cho nước Việt Nam Cộng Hòa, với thể chế Dân chủ, tôn trọng
các quyền Tự do, tài sản, tính mệnh của mọi công dân. Bản Hiến Pháp này nói lên
tính cách độc lập của QG và nền văn minh văn hóa của miền Nam không thua bất cứ
một quốc gia dân chủ văn minh nào trên thế giới.
Thi hành Hiến Pháp, năm 1967 toàn dân bầu Hạ Nghị Viện Pháp nhiệm I, sau dó 4 năm HNV này mãn nhiệm, toàn dân lại đi bầu HNV pháp nhiệm II, ngày 29-8 năm 1971 và chính là pháp nhiệm tôi đắc cử.
Cá nhân tôi, nguyên là Giáo Sư Toán Lý Hóa Trung học (từ lớp 10 trở xuống) từ
năm 1959 tại nhiều trường Trung học ở Sàigòn. Từ 1965, sau khi đậu Cử Nhân Văn
chương và Triết học tại Đại học Văn Khoa Sàigòn, tôi chuyển sang dạy Triết Học,
Quốc văn và Anh văn các lớp thi Tú Tài II và Tú Tài I tại nhiều Trung học
tại Sàigòn-Gia Định, tôi đã được đồng bào thương mến dồn phiếu cho, đắc cử Dân
Biểu pháp nhiệm II, đơn vị 1 Gia định ngày 29-8-1971. Trước đó tôi cũng đã là một
Nhà văn, một Nhà Thơ, một nhà báo viết cho nhiều tờ báo ở Sàigòn và là Chủ bút Bán
Nguyệt san Tinh Thần Nha Tuyên Úy Công giáo QLVNCH tại Sàigòn.
Đầu
tháng 9-1971, khi tôi vào Hạ Nghị Viện nhậm chức thì gặp Luật sư Trần văn Tuyên,
cũng đắc cử Dân Biểu (DB) khóa đó tại Sàigòn. LS Trần văn Tuyên chính là nhân vật
trong câu chuyện của tôi với bạn đọc hôm nay.
Luật
Sư Trần Văn Tuyên
Tôi không biết nhiều về LS Trần văn
Tuyên, tôi giao du với ông cũng không nhiều vì ở trong Hạ Nghị Viện (HNV),
chúng tôi phải họp hành tối ngày, thảo luận và biểu quyết các Dự luật do Hành
pháp đệ qua hoặc làm các Luật mới theo nhu cầu của thời cuộc.
LS Trần văn Tuyên khi xưa đã là Thủ lãnh Luật sư đoàn, một lãnh tụ của Việt quốc
(VNQDĐ), tính tình ông cởi mở, dễ chịu và là một khuôn mặt trí thức miền Nam
lúc đó.
Khởi
đầu, khi thành lập các Khối, ông Tuyên được bầu làm Trưởng Khối Dân tộc
Xã Hội (Đối lập với Hành pháp, tức TT Nguyễn văn Thiệu, ngay cái tên đã
ló mòi Cộng sản).
Sau
này khi sinh hoạt, chúng tôi mới biết ra những người đứng đàng sau giật giây Khối
Đối lập là một Nhóm Dân biểu Cộng sản nằm vùng (một số do Ấn Quang đưa vào bằng
bầu cử) hoặc chưa phải là CS nhưng là thân Cộng, hoặc một đôi người không thích
CS nhưng cũng không ưa ông Thiệu, không bỏ phiếu ủng hộ ông ta trong những Dự luật.
Khối
đối lập này gồm rất đông, tôi chỉ nhớ tên một số như Phan xuân Huy, Kiều mộng
Thu, Nguyễn ngọc Nghĩa, Hồ văn Minh, Hồ ngọc Nhuận, Đinh văn Đệ (không
vào Khối này nhưng bỏ phiếu y như Khối này), Hồ văn Kỳ Trân, Võ long Triều (chủ
nhiệm báo Đại Dân tộc của Việt Gian CS), Lý trường Trân, Trần văn Thung, Nguyễn
công Hoan, Hồ ngọc Cứ, (Dương văn Ba, Ngô công Đức đều CS nằm vùng, từ khóa I,
thất cử khóa II, Ngô công Đức, chủ nhiệm báo CS Tin Sáng), Nguyễn văn Phước (2
người trùng tên), Lý quý Chung (chủ trương báo CS Điện Tín) , Nguyễn hữu Chung,
Đoàn Mại, Nguyễn hữu Thời, Phan Thiệp, Nguyễn công Hoan, Trần văn Sơn v.v...
Đứng
bên cạnh, bỏ phiếu hầu hết giống như Khối Đối lập này là Nhóm Dân biểu Quốc
Gia Hạ Viện (DBQGHNV), đứng đầu là đại Việt gian CS (người Công Giáo, anh rể
Ngô công Đức) Nguyễn văn Binh, cựu Quận trưởng Gò Vấp (đi đâu y cũng tự xưng là
cháu Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Bình, ông TGM này bây giờ lòi đuôi chồn ra là CS
chính gốc nằm vùng! tôi không ngờ, hay là ông bị CS dùng ma thuật khống chế bởi
đã vào tròng?)
Trưởng
Nhóm Nguyễn văn Binh có các thành viên: Đỗ sinh Tứ (quá cố), Nguyễn văn Kim (Quảng
Trị, quá cố), Nguyễn đức Cung, Nguyễn trọng Nho, Dương minh Kính, Trần văn Ân, Nguyễn
minh Đăng, Đặng văn Tiếp (quá cố), Nguyễn văn Cử (phi công đã bỏ bom dinh Độc lập
vì tư thù), Nguyễn tuấn Anh (bác sĩ).
Ba
Khối khác là Khối Cộng Hòa, đặc biệt chống Cộng yểm trợ Hành pháp.
Khối
Dân Quyền, Trưởng Khối cựu Đại Tá Nhan minh Trang (mới qua đời cuối tháng
6-2010), đứng lưng chừng ở giữa, lửng lơ con cá vàng, một thái độ khó chấp nhận
với người QG, một thái độ chỉ chờ sung rụng.
Khối Độc lập, cá nhân người viết ở trong Khối này, khi Hành pháp đúng thì ủng hộ, khi Hành Pháp sai thì chống thí dụ Sắc luật từ ông Thiệu đưa qua HNV về sửa Luật để ông ta ra nhiệm kì 3. Tuy nhiên, Khối này có tự do bỏ phiếu, Khối viên không nhất thiết phải bỏ phiếu theo Khối.
Còn
một số DB khác tuy không vào Khối Đối lập vì muốn giữ bí mật hành tung là chính
CS nằm vùng, giết người như ngoé, thí dụ như DB cựu Trung tá tỉnh trưởng Bình Thuận
rồi Thị trưởng Đà lạt Đinh văn Đệ. Xảo thuật của y quá giỏi, y qua mặt tình báo
của ông Thiệu cái vù đến nỗi khi y được bầu làm Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng HNV,
vào lúc dầu sôi lửa bỏng tháng 3-1975, y được Chủ tịch HNV Nguyễn bá Cẩn và
Dinh Độc lập cử làm Trưởng phái đoàn sang Hoa kỳ xin cấp viện trợ quân sự 300
triệu đô la để cứu nguy miền Nam. Giao trứng cho ác, ác đớp mất trứng là lẽ
đương nhiên!
Một
tay Đinh văn Đệ sát hại chiến sĩ QG và dân lành quá nhiều, nguyên một trận y lừa
để giết Nghĩa quân và Địa phương quân đi cứu đồn đã hơn 40 người. Sau 30-4-75, cái
mặt chuột cống dã man của y mới lòi ra. Nhưng rồi y và tất cả những bọn “ăn cơm
QG thờ ma CS” ngay cả Trí Quang, Dương quỳnh Hoa, Nguyễn hữu Thọ, Huỳnh tấn Phát
và Mặt trận GP miền Nam VN; những tên trí thức mù Vũ văn Mẫu, Ngô công Đức, Nguyễn
văn Binh, Trịnh công Sơn, Huỳnh tấn Mẫm, Đoàn văn Toại, Lê văn Nuôi, Ngô bá
Thành, ni sư Huỳnh Liên, Hoàng phủ Ngọc Phan, Hoàng phủ Ngọc Tường, Nguyễn đắc Xuân,
Lý quý Chung, Nguyễn công Hoan, Trần văn Thung, Nguyễn ngọc Nghĩa (hỗn danh là
DB tượng Chàm vì có lần y ăn cắp tượng Chàm), Hồ văn Minh v.v... đều chung số
phận với Nguyễn Hộ, Nguyễn đình Thi, Nguyễn văn Trấn, Nguyễn hữu Đang, Nguyễn mạnh
Tường, Hồ ngọc Nhuận, Ngô công Đức, Kiều mộng Thu v.v.....nghĩa là hầu hết trí
thức miền Bắc và một số miền Nam bị Hồ cho vào xiếc, Hồ lừa gạt trắng trợn.
Vắt
chanh bỏ vỏ, CS muôn đời chỉ xài rồi giết, không bao giờ dùng. Phải nhớ rất rõ điều
đó. Nông thị Xuân đầu ấp tay gối thế nào với Hồ, được Hồ yêu quí vì có nhan sắc
từ khi còn là con bé Tày 13 tuổi bưng cơm ở hang Pắc Bó cho Hồ, Hồ đã mò mẫm
Nông thị Xuân từ hồi đó, rồi làm vợ Hồ từ 1955 (lúc thị Xuân đang là cán bộ hộ
lý, khoảng 20 tuổi, Hồ đã 65) đẻ con cho Hồ (Nguyễn tất Trung (1956), xin đừng
lộn với Nông thị Ngác, cũng vợ Hồ, đẻ ra Nông đức Mạnh năm 1940) mà Hồ còn giết
thảm thì còn ai y nương tay? Những tên như Đinh văn Đệ, Lý quý Chung, Hồ ngọc
Nhuận, Kiều mộng Thu, ni sư Huỳnh Liên, con điếm Ngô bá Thành (do báo chí đặt),
Huỳnh tấn Mẫm, Lê văn Nuôi, Ngô công Đức, Trịnh công Sơn, Dương văn Ba v.v...
và nhiều tên khác đã mất trắng cả cuộc đời vì Hồ!
Trước
khi chết, DBCS Nằm Vùng Lý quý Chung có viết cuốn “Hồi Ký Không Tên” nói rõ việc
y theo Việt Cộng và ân hận ra sao, cha y (Lý quý Phát) khuyên y thế nào (Đến giờ
này mà mày còn mù hay sao mà đi theo VC?) đã nói lên sự ân hận một đời. Nguyễn văn
Trấn, Xứ bộ Nam Kỳ khi xưa, một đảng viên cao cấp CS, đi sát với Hồ nhiều trường
hợp, và cả tướng Trần Độ, phải than thở những lời sau đây:
“Đảng
Cộng sản Việt Nam còn tàn ác hơn Tần thủy Hoàng và dã man hơn Hitler.”
LS
Nguyễn hữu Thọ, trên giường bệnh sắp chết, dặn con rằng:
“Hãy
coi gương cha, chớ đi theo bọn Việt Cộng mà mất cả cuộc đời!”
Ấy
là những người được Việt gian CS đặc biệt ưu đãi, trong đó có bác sĩ Dương quỳnh
Hoa, bộ trưởng Y tế của Mặt trận GP miền Nam VN, gia nhập đảng CS Pháp từ 1956 ở
Paris, trước khi đậu bác sĩ.
Ngay
từ đầu, tôi lấy làm lạ rằng ông Trần văn Tuyên, một người Quốc gia chân chính, một
lãnh tụ của Việt Nam Quốc dân đảng (VNQDĐ) tại sao lại chịu làm bung xung cho bọn
Dân biểu Cộng sản (DBCS) nằm vùng (như đã kể trên) để đánh phá QLVNCH và chính
phủ của TT Nguyễn văn Thiệu, dù sao đang là một chính phủ hợp hiến, hợp pháp và
(tạm) hợp lòng dân để chiến đấu một mất một còn với CS?
Có một lần rất hãn
hữu, một lần duy nhất trong 4 năm làm việc tại Hạ Nghị Viện (HNV) với nhau, bữa
đó Dân biểu Ngô trọng Hiếu (Biên Hoà) và tôi (lúc đó là Chủ tịch Ủy Ban Phát
triển Nông thôn HNV) cùng ngồi đàm đạo với LS Trần văn Tuyên. Sau vài câu thăm
hỏi, tôi đi ngay vào đề. Tôi nói:
“Thưa anh Tuyên, tôi và anh Hiếu đây và một số anh em khác biết rằng cá nhân
anh là một người QG chân chính đã hoạt động chính trị nhiều năm, những chỉ
trích Hành pháp và Quân đội về trường hợp một số tướng tá, tỉnh, quận trưởng
tham nhũng, lạm quyền là đúng, là giúp ích cho Hành pháp sửa đổi, chấn chỉnh,
thay thế, nhưng tôi e rằng đang lúc Cộng quân ngày càng tăng cường sức ép, bồ
câu Mỹ đòi rút hết quân Mỹ, chính phủ Mỹ đe rút hết quân viện, trăm phần nguy
khốn mà Quốc hội, do những tay sai CS nằm vùng chúng ta nhìn rõ thấy họ hàng
ngày, với ba tờ nhật báo tay sai của CS là các tờ Đại dân tộc, Điện Tín và Tin
Sáng làm công cụ tuyên truyền cho CS, lại ra sức đánh phá Hành pháp và Quân đội,
người QG mù quáng cũng hùa theo ( như các LM Trần hữu Thanh, Đinh bình Định,
Chân Tín, ông Nguyễn ngọc Lan và một số DB Nhóm QGHNV, và mấy NS theo đuôi CS)
thế thì Hành pháp và QĐ còn tinh thần đâu mà chống chõi với Việt cộng, bảo vệ
dân chúng? “
LS Tuyên hỏi anh
Hiếu:
“Thế anh Hiếu có câu hỏi gì dành cho tôi không?”
DB Hiếu trả lời:
“Câu hỏi của tôi cũng tương tự như câu hỏi của anh Trần đình Ngọc. Chỉ thêm một
chút là trước khi nhận chức Trưởng Khối Dân tộc Xã hội (tức Đối lập), anh có
tiên liệu được những gì anh phải làm vừa lòng những anh em trong Khối đó đòi hỏi?
Và anh có biết một số trong bọn họ là CS nằm vùng không? Có lẽ anh không biết
và anh cũng không ngờ?”
Thay
vì trả lời thẳng vào câu hỏi, LS Tuyên, mặt rầu rầu, đáp:
“Làm
thế nào để các anh hiểu tâm tư của tôi với chỉ vài phút ngắn ngủi gặp nhau ở đây?
Tôi đã suy nghĩ nhiều nhưng chẳng tìm ra một giải pháp để gỡ rối cái vị thế dầu
sôi lửa bỏng của tôi hiện tại. Để có dịp thuận tiện, tôi sẽ nói với các anh nhiều
hơn”.
Nói
xong anh đứng lên bắt tay tôi, anh Hiếu và ra xe. Tôi nghĩ anh tránh né câu hỏi,
một câu hỏi đi thẳng vào những gì anh đang trăn trở vì một người làm chính trị lâu
năm, một LS kinh nghiệm như anh sao không nhận ra những gì một chiến sĩ QG không
thể và không nên làm tay sai (dù là lầm lẫn lúc đầu) cho giặc. Nhưng có lẽ anh đã
đi quá xa và lúc đó anh không còn kiểm soát được Khối viên (là những con cáo
già CS) nữa! Ba tờ báo Đại dân tộc (của DB Võ long Triều), Tin Sáng (của Ngô
công Đức) và Điện Tín do Lý quý Chung đã rất hữu hiệu yểm trợ Khối Đối lập và
Nhóm Dân biểu QG HNV trong việc cho những DB này đi tầu bay giấy và tìm cách mạt
sát các DB có lập trường QG là tay sai cho Nguyễn văn Thiệu. Anh Trần văn Tuyên
có lẽ cũng đã “rét” với những tờ báo này!(Ngày nay ở hải ngoại cũng có bọn ăn
cơm QG thờ ma CS y như vậy. Những Nhà thơ nào chỉ viết Thơ tình, không đả động gì
đến VGCS thì chúng đưa lên mây xanh dù không có tài. Những Nhà Thơ nào có thực tài
nhưng chỉ trích những cái xấu, cái dã man, tàn bạo, giết dân của VGCS thì chúng
lờ như không có hoặc tìm cách chỉ trích, phê bình sai lạc. Thực là một bọn phê
bình láo lếu và vô liêm sỉ!)
Dân trí quá thấp, những người bình dân đâu có hiểu gì CS cho đến sau 30-4-1975, rất nhiều người miền Nam mới bật ngửa thì sự đã rồi. Những người này trước kia chứa chấp cán binh CS, nuôi ăn, tiếp tế, nhận làm mẹ nuôi, chị nuôi chiến sĩ v.v...Cũng chính những người này, sau khi CS đổi tiền hai lần, đánh tư sản mại bản công thương nghiệp tư bản tư doanh, đuổi đi vùng kinh tế mới để chiếm nhà, chiếm đất, chiếm xe cộ, tài sản, trương mục ngân hàng, chính họ là những người chửi rủa CS nhiều nhất, căm thù CS hơn ai hết vì họ quá thất vọng.
Người dân miền Nam quả thực quá ít kinh nghiệm với CS nên dễ bị lừa. Nói gì bình dân, những trí thức như Dương quỳnh Hoa, Lâm văn Tết, Nguyễn văn Trấn, Xuân Vũ Bùi quang Triết (tác giả Đường đi không đến), Nguyễn thị Bình, LS Nguyễn hữu Thọ, Nguyễn ngọc Lan, Chân Tín, Lý chánh Trung, Nguyễn văn Trung, Lý quý Chung, cả sư hổ mang Trí Quang và ông Thích Nhất Hạnh, cả Dương thu Hương, Nguyễn mạnh Tường, Hoàng xuân Hãn, Trần đức Thảo, Nguyễn đình Thi và hàng đống trí thức miền Bắc đó, hằng hà sa số bị lừa đau đớn, thế thì người dân miền Nam chữ nghĩa ít, học hỏi nông, xưa nay chân chất thật thà thì bị lừa đến táng gia bại sản, đến mất mạng cũng là phải thôi! Hãy cứ hỏi nhà văn Dương thu Hương, ngày 30-4-1975 ngồi khóc ở vệ đường Sàigòn vì nhận ra được là cả thế hệ của chị đã bị lừa, cái dã man mọi rợ (ý chỉ chế độ CS miền Bắc) lại thắng cái văn minh (ý chỉ miền Nam) là đủ thấy sự đau đớn và sự thật.
Tôi
xin mở một dấu ngoặc với chị Dương Thu Hương. Không phải chị chỉ khóc có một lần
ngày 30-4 đâu mà có lẽ chị còn khóc dài dài, chị Thu Hương ạ. Cái gian dối, lừa
gạt, hung ác, vô văn hóa từ Hồ tặc truyền vào dân VN y như bệnh Aids, tệ hơn bệnh
Aids như dân Ba Lan nói, nó sẽ còn kéo dài hàng thế kỉ, vài thế kỉ là ít sau khi
CS giẫy chết chứ thuốc trụ sinh Dân Chủ dù mạnh mấy không đủ làm cho cái ung bướu
quái ác CS đó biến đi ngay trong con người VN được đâu. (Năm 2008, chị Dương
Thu Hương lại viết cuốn sách “Đỉnh cao chói lọi” để ca ngợi giặc Hồ. Lập trường
của chị bất nhất, chao đảo như đứa con nít. Có lẽ sống với CS gian dối nhiều
năm, chị đã nhiễm phải cái HIV+ tai hại tuỳ tiện và gian dối đó, hết thuốc chữa!
Tôi đã có 8 bài dài thảo luận với chị DTH về vấn đề này đăng trên vietnamexodus.org và cả
Bacaytruc.com )
Trở
lại với anh Trần văn Tuyên, một thời gian sau, anh từ nhiệm chức vị Trưởng Khối
Dân tộc Xã hội tức Đối lập HNV, người thay anh là DB Lê đình Duyên, một DBCS nằm
vùng.
ĐI TÙ CẢI TẠO
Sau
30-4-1975, cũng như nhiều anh em DB/HNV khác, LS Trần văn Tuyên đi trình diện và
vào tù cải tạo.
Câu chuyện sau đây về cuộc đời “ba chìm bảy nổi” của anh Tuyên do chính anh tâm
sự với một bạn tù cùng buồng với anh, anh này kể lại cho Bút Xuân nghe nhưng
xin giữ kín danh tánh, câu chuyện “có thế nào nói lại vậy” không thêm, không bớt
như sau:
Sau ngày 19-8-1945, do một mối giây liên hệ nào đó như bạn học, bạn đồng chí v.v... anh Trần văn Tuyên lúc đó được tướng Võ nguyên Giáp (CS miền Bắc) cử làm Chánh văn phòng cho ông ta. Giáp bảo với anh Tuyên là để rồi Giáp sẽ thưa với cụ (Hồ) chấp thuận để anh Tuyên có chức vụ và làm việc với Giáp.
Có một bữa, ông Hồ,
Giáp và một số đông đồng chí, có cả anh Tuyên được mời đi dự một bữa cơm với nông
dân, anh Tuyên kể lại như thế ở trong tù. Cơm dọn ra toàn là dưa cà mắm mặn, rau
muống luộc, một bữa cơm hoàn toàn đạm bạc của nông dân. Trong lúc chộn rộn người
ngồi kẻ đứng, ông Hồ ghé tai Giáp nói nhỏ:
“Cỗ bàn ngon lành ở phía sau, các chú xuống đó mà ăn chứ cơm này ăn gì được.”
Giáp bảo anh Tuyên loan báo cho anh em.
Thành ra, ngồi ăn cơm với nông dân chỉ là ngồi lấy lệ, biểu diễn, ăn qua quýt,
xong lỉnh ra đàng sau để hưởng sơn hào hải vị đã làm sẵn để phục vụ.
Sau ngày Việt Cộng
tự động giải tán CP Liên hiệp và Quốc Hội số 1, dân quân du kích Việt Cộng,
theo lệnh từ ông Hồ và ban tham mưu VC, từ 1946, đã giết hại các người
QG, các đảng phái phi CS, và cả người Công Giáo hay bất cứ ai bị nghi ngờ là
không đồng chính kiến. Những người này bị ghép vào một tội chung: “Việt gian phản
động làm tay sai cho Pháp” . Chỉ chín chữ đó đủ để ăn vài viên đạn vào đầu hoặc
như nhà văn Khái Hưng và nhà văn Lan Khai, bỏ vào bao bố trôi sông (Khái Hưng
và Lan Khai bị giết ở sông Ninh Cơ).
Báo cáo từ các nơi
gửi tới tấp về cho Chính Phủ Viêt cộng để giải quyết các khiếu oan cho
dân. Anh Trần Văn Tuyên, với chức vụ Chánh Văn phòng, các công văn đều qua tay
anh, anh phân loại rồi mới trình lên cho tướng Giáp để giải quyết. Anh Tuyên đã
trình lên tướng Giáp nhiều lần xin tướng Giáp trình “Cụ Hồ” giải quyết ngăn chặn
những sự giết chóc bừa bãi ở các xã nhưng anh Tuyên trình đã nhiều lần hồ sơ chất
đầy bàn mà không được tướng Giáp lý tới. Lần trình sau cùng, tướng Giáp gọi anh
Tuyên vào văn phòng, bảo:
“ Mang tiếng làm chính trị mà sao chú mày còn chậm hiểu quá. Việc gì mà phải giải
quyết những vụ việc ấy. Đó là chính sách của trên, chú mày hiểu
chưa?”
Từ đó, ông Tuyên
đâm ra sợ và kị Việt Cộng, càng ngày ông càng rõ tâm địa thâm độc gian ác của
ông Hồ chí Minh và bọn thủ hạ. Ông ghê tởm những hành động sát nhân mà những
người bị giết chỉ là những người QG yêu nước, yêu đồng bào, những người dân hiền
lành bị nghi ngờ đối nghịch với chủ nghĩa CS của ông Hồ và đồng bọn.
Và cũng chính vì vậy,
ông Tuyên đã vượt thoát vào Nam tìm Tự Do sau tháng 7-1954, bỏ lại hai đứa con trai,
một anh sau này đậu Kĩ sư canh nông chế độ Việt Cộng.
Sau 30-4-1975, như các DB và NS khác kẹt lại, LS Trần văn Tuyên vào trại tù cải
tạo. Khi ông còn ở trong tù, hai anh con trai ngoài Bắc vào, đã lặn lội đi thăm
bố, mang theo quà của tướng Giáp là một cân đường và một cân mứt hạt sen.
(còn tiếp)
GS Bút Xuân
TRẦN ĐÌNH NGỌC
Cựu Dân Biểu
HNV/VNCH
Cựu Sĩ Quan QLVNCH
(Khóa 13 Thủ đức)
From: But Xuan <ngocdtran@gmail.com>
Sent: Sunday, 21 April 2013 4:47 PM
Subject: Xin anh Bình post tiếp. Cám ơn anh Bình. TĐN
Sent: Sunday, 21 April 2013 4:47 PM
Subject: Xin anh Bình post tiếp. Cám ơn anh Bình. TĐN
Sau Bức Màn Nhung Hạ Nghị Viện/VNCH (2)
(tiếp theo)
GS Bút Xuân Trần
Đình Ngọc
Cựu DB/Quốc Hội
VNCH
Trước
khi tiếp tục trình bày cùng bạn đọc về những nhân vật nổi nang, từ bọn DB Cộng
sản nằm vùng đến người Quốc gia và những sinh hoạt đầy sóng gió tại Hạ Nghị Viện
VNCH từ tháng 8-1971 đến 30-4-1975, tôi xin được điểm qua một chút về thời sự
Việt Nam.
Tuần
qua báo, đài, mạng đều đặc biệt nhấn mạnh đến cuộc thăm viếng ngoại giao của Chủ
tịch Nhà nước CS Ngụy quyền Việt gian Nguyễn minh Triết (NMT) tại Washington
DC, Hoa Kỳ.
Nhìn
chung, cuộc Mỹ du của NMT thất bại hoàn toàn. Cái nhìn trực diện là giới
chính trị Hoa Kỳ đã coi thường NMT như một tên hủi mang mầm bệnh HIV. Đi đâu, từ
tòa án ở Foley Square đến Quốc hội Hoa Kỳ đến tòa Bạch Ốc, NMT ở đâu cũng bị
chính giới Hoa Kỳ khinh khi, miệt thị ra mặt, đối xử như với một kẻ rừng rú, vô
văn hóa hay tệ hơn, như một tên trộm cướp giết người (chính y là tên trộm cướp
giết người và vô văn hóa thực).
DB
Dana Rohrabacher (Cali) nói với Tổng Thống Bush trước khi Triết tới:
“Tổng
Thống sắp đón tiếp một tên trùm xã hội đen.” Sở dĩ chính giới HK coi thường NMT
vì y chỉ là một chủ tịch nước không do dân bầu mà do đảng CS cầm quyền đưa lên.
Hai vị thế đó khác nhau một trời một vực, nhưng từ 62 năm qua, VC vẫn cứ áp đặt
như thế mà còn hống hách kiêu căng, coi dân như đàn con nít. Trường Chinh Đặng
xuân Khu, đàn anh Triết, đã được giặc Hồ cho làm Chủ tịch Quốc hội bù nhìn CSVN
27 năm ròng rã. Hồ cũng làm chủ tịch nước suốt cuộc đời y như nhiều chóp bu CS
khác trên thế giới như Fidel Castro, cha con Kim Jong IL vv….
Cựu
chiến binh HK, ông Jerry Kiley, trước có sang chiến đấu ở VN (cùng đi với
phóng viên Trần đông Đức) đã đứng trước mặt NMT lớn tiếng mắng thẳng vào mặt Việt
gian Triết. Có lẽ nhiều lần trong chuyến đi, Triết phải đổ quạu. NMT đã phải
chui cửa hậu vào tòa Bạch ốc vì tránh hàng chục ngàn đồng bào Việt tị nạn CS với
rừng cờ vàng dàn chào y ở phía trước. Y cũng phải bỏ cả cờ, cả khách đấy mà chạy
bán sống bán chết, với sự bảo vệ chặt chẽ của an ninh và Cảnh sát Hoa Kỳ, lên
máy bay rời Hoa Kỳ ngay. Xe của y đi tại Washington DC cũng không dám cắm cờ
máu Việt cộng. Chưa từng có một Quốc trưởng, Tổng thống nước nào bị nhục nhã
như vậy. Nhưng 700 tờ báo trong nước và các đài TV và Net, hoan hô y nhiệt liệt
coi như chuyến đi đại thành công. Cả đám chẳng biết xấu hổ là gì! Trong số người
khen, như chó liếm chân chủ, tại bữa tiệc ở Dana Point với NMT, có tên mặt dày
Nguyễn cao Kẩu (thực tội cho chó), một thằng cao bồi mất dạy, đá cá lăn dưa,
chó nhảy bàn độc, trong hàng tướng VNCH đã nhẫn tâm phản bội đồng bào tị nạn CS
về đầu hàng VGCS hòng kiếm chút cơm thừa canh cặn. Cho nên các cụ ta xưa rày nói
rất đúng: Mèo vẫn hoàn mèo cho dù có cắt lông, tỉa mã, sơn phết trang hoàng cho
nó bằng một bộ da con cọp!
Còn
về Trung Úy Jerry Kiley, nếu tôi không lầm, ông chính là người đã nhổ một bãi
nước miếng kèm lời nói:” Đồ phản quốc!” vào mặt nữ tài tử ngu xuẩn Jane
Fonda ở Kansas khi mụ này đến đó ra mắt sách. Chắc không ai trong chúng ta quên
được thập niên 60, Jane Fonda phản chiến, ủng hộ Việt cộng, đã từng ngồi trên
ghế khẩu cao xạ phòng không tại Hà Nội cho VC chụp hình gửi đi khắp thế giới.
Chị lòa mù cả hai mắt dù mắt vẫn mở trao tráo, nói nịnh giặc Hồ khi VGCS gửi
hình chị đi khắp thế giới để tuyên truyền rằng rất nhiều người Mỹ như chị ủng hộ
họ, ủng hộ cuộc chiến thần thánh của họ (cuộc chiến cho Tàu chiếm đất, chiếm biển
khỏi tốn một viên đạn như ngày nay thấy).
Chị
và đồng bọn Konkrite, Dan Rather, John Kerry…đâm những nhát dao chí tử vào lưng
quân đội Mỹ đang anh dũng chiến đấu cho Tự Do của thế giới tự do, trong đó có
chị và gia đình chị. :
“Tôi
cho các người hay, rồi các người phải lậy xin làm công dân XHCN mới được thâu
nhận!”
Những
kẻ phản chiến cùng với chị Jane thì nhiều, có thể kể John Kerry, Joan Baez, giới
truyền thông như Konkrite, Dan Rather v.v…Nhưng kẻ đầu sỏ, phản chiến mạnh nhất
chính là Cố vấn Henry Kissinger và Tổng Thống Richard Nixon! Miền Nam ngày nay
tan như xác pháo, cả nước VN đau khổ lầm than chính là từ cái nông cạn xuẩn động
của Tổng Thống John F. Kennedy (giết hai anh em ông TT Ngô đình Diệm) và hai
ông Nixon, Kissinger!
Chiến
lược gia Kissinger, một ông Tiến sĩ giấy, ông có biết ngày nay Trung cộng đã lấy
xong những phần đất nào ở Đông Nam Á châu và sẽ lấy dễ như trở bàn tay những phần
đất còn lại! Chiến lược của ông đã đuổi người Mỹ đi khỏi những vùng đất này,
đem dâng chúng cho Trung cộng và dù tốn tiền hao của, Mỹ khó vô cùng để trở lại
như xưa! Chiến lược gia như Kissinger thì chỉ ngồi cúi mặt chịu nhục mà nhìn
cho kẻ thù xâm chiếm, ngay cả tại nước Mỹ! Một thứ tiến sĩ giấy ngu đần, nhát
gan và vô dụng dù cùng TT Mỹ được điều khiển một đạo quân mạnh nhất hoàn cầu! Với
cách xâm lược hung hãn của Trung cộng từ vài chục năm nay, Kissinger chỉ nên giấu
cái mặt bỉ ổi ngu đần đi chứ đừng giơ ra cho thế giới thấy mà người ta khinh!
Ngày
nay ông ta , vì lương tâm căn rứt, phải thú nhận rằng, thua trận ngày 30-4-1975
là lỗi hoàn toàn do Hoa Kỳ, chứ không phải tự QLVNCH. Ngày nay, nhìn bảng quân
viện khổng lồ từ các nước Cộng sản và Nga-Trung cộng cho quân Bắc Việt, tính ra
nhiều trăm tỉ đô-la, các chánh khách Hoa Kỳ mới giật mình, họ đã quá bần tiện với
miền Nam VN, chỉ có 300 triệu đô-la súng đạn thay thế và xăng dầu tháng 4-1975
chở sang tiếp viện cho VNCH, vào đến cửa biển Vũng Tàu còn gọi giật lại, đem trở
về Mỹ! Trước đó cả năm, xăng dầu và đạn bắn phải hạn chế tối đa. Thay vì phải
rót 100 trái 105 li vào một phòng tuyến để ngăn địch công đồn thì Bộ Tổng Tham
Mưu chỉ cho bắn 10 quả rồi thôi, ra sao thì ra trong khi đó, đạn trọng pháo
VGCS nã trên nóc giao thông hào của ta như ở Charlie, đêm vài ngàn quả là thường!
Nhìn đó đã thấy thua rồi!
Hồi
còn ông TT Ngô đình Diệm và Cố vấn là Ngô đình Nhu, còn quốc sách ẤpChiến lược
để sàng lọc dân ra khỏi bọn cán binh, du kích VGCS trà trộn, còn dễ trừ khử
chúng. Sau ngày 2-11-1963, tên mạt tướng khố xanh khố đỏ mặt thịt ngu xuẩn
Dương văn Minh lên chấp chánh, việc đầu tiên là y ký Sắc Lệnh hủy bỏ Ấp Chiến
lược. Nào y có biết cái gì ngoài việc vào Rừng Sát truy lùng Bảy Viễn và bè đảng
để chịt cổ lấy tiền Bảy Viễn làm giầu từ những sòng bài Kim Nhung Đại thế giới
và đĩ điếm! (Y đã tịch thu của Paul, con Bảy Viễn, một sac marin đầy ắp quí kim
và tiền Đông Dương, đô-la. Y ỉm đi ăn, không chia cho tay chân, chúng ức báo
cáo với TT Diệm. TT Diệm gọi y vào hỏi, y thú nhận có. Ông Diệm cất chức y cho
ngồi chơi xơi nước từ đó nên y căm hận ba anh em ông TT Diệm. Ngày 2-11-1963,
được dịp, y trả thù, cho tên Đ/U Nhung đâm và bắn anh em ông Diệm. Sau này, y
không ân xá ông Ngô đình Cẩn mặc dù có đơn xin!).
Tóm
lại, Hoa Kỳ đánh giặc cái kiểu xìu xìu ển ển, vừa đánh vừa đàm cũng không muốn
thắng. Đồng minh thế này thì, y như TT Nguyễn văn Thiệu từng tuyên bố: “Làm bạn
đồng minh với Mỹ khó gấp bội làm kẻ thù của Mỹ”. Ngày nay thức giả ai cũng thấy
điều đó.
CỘNG SẢN NẰM VÙNG CỰU DÂN BIỂU NGÔ CÔNG ĐỨC ĐÃ
QUA ĐỜI - TỜ NHẬT BÁO CS TIN SÁNG.
Cùng
ngày 22-6-2007, Bút Xuân nhận được tin từ một người bạn cho biết, Ngô công Đức,
Dân biểu CS nằm vùng trước 1975 ở Sàigòn, Chủ nhiệm tờ nhật báo CS Tin Sáng,
người đã được đề cập ở bài trước, vừa qua đời tại VN. Cá nhân người viết bài
này xin có lời thành thật chia buồn cùng tang quyến và chúc hương hồn ngưòi quá
cố sớm xuống gặp “bác” Hồ Chí bởi trong thời gian còn sống, Ngô công Đức đã vì
Hồ tặc mà chửi bới, miệt thị một cách căm hờn chế độ Cộng hòa và QLVNCH là những
chiến sĩ ngày đêm chiến đấu quyết liệt với cán binh CS phá hoại để mang lại an
ninh tại Sàigòn cho chính Ngô công Đức và gia đình cùng dân miền Nam.
Những người hiểu chuyện nói rằng khi xưa, chính CS đã giết cha của Ngô công Đức,
khi lớn lên NCĐ không báo thù cho cha mà lại đi làm gia nô, tôi mọi cho kẻ thù
đã giết cha và cũng đồng thời là kẻ thù của cả dân tộc Việt Nam!
Người
cho tin cũng nói, Ngô công Đức sinh năm 1936, có đạo CG, học hành dở dang (chưa
đi thi Brevet, tức TH đệ nhất cấp), anh rể là tên Dân Biểu ác ôn CS nằm vùng
Nguyễn văn Binh, Trưởng Nhóm DB Quốc gia HNV. Vào HNV khóa I (1967), giữa khóa,
NCĐ phải trốn đi ngoại quốc (có lẽ theo ngả Cao miên bằng đường bộ) và đã sang
bên Thụy điển họp báo rùm beng chửi bới ông TT Nguyễn Văn Thiệu, chống chế độ của
miền Nam VN. An ninh của miền Nam muốn bắt y với những bằng chứng rõ rệt là NCĐ
làm tay sai và phục vụ cho CS xuyên qua nhiều hành động và trên báo Tin Sáng,
NCĐ làm Chủ nhiệm. Cũng theo nguồn tin này, trong thời gian ở ngoại quốc, NCĐ
đã được CS cho tiền bạc, tài trợ.
Khi
làm chủ nhiệm tờ Tin sáng (trước 30-4-75), NCĐ và mấy kẻ khác thường kí tên
chung là Tư trời biển trong mục “Tin vịt, nghe qua rồi bỏ”, để châm biếm, chửi
bới, đánh phá chính quyền và những người QG, nhất là những DB, NS có lập trường
QG. Ba tờ báo, Đại Dân Tộc của DB Võ long Triều, Điện Tín của Lý quý
Chung và Tin Sáng của Ngô công Đức đã đạt được khá nhiều mục tiêu đối với giới
lập pháp VNCH có nghĩa là làm cho họ rét, phải im lặng để bọn gia nô cho CS
đánh phá thả dàn. NCĐ, một gia nô trung thành của CS, y như anh nhà tu phá giới
mất nết Nguyễn ngọc Lan (NNL). Những anh này xung phong làm một kẻ đâm thuê
chém mướn (bằng ngòi bút) cho CS nhưng rốt cuộc chẳng được gì ngoài mấy lời
khen ngợi hay mấy tấm bằng khen (Nguyễn Ngọc Lan suýt chết vì bị CS cho đâm xe
khi y chở LM Chân Tín đi đưa đám ma cán bộ “CS xét lại” Nguyễn văn Trấn). Kể ra
ở nước ta, những kẻ bị lừa phỉnh, mất trắng cả cuộc đời cho “Hồ dâm tặc” (chữ của
Đại tá CS Phạm quế Dương gọi Hồ), giống như Nguyễn Ngọc Lan, Ngô Công Đức, Nguyễn
văn Trấn, Nguyễn hữu Thọ, Dương quỳnh Hoa, Huỳnh tấn Mẫm, Đinh văn Đệ, Đoàn văn
Toại, Lê văn Nuôi...đếm không xiết! Ở hải ngoại ngày nay, không thiếu bọn tôi tớ
gia nô bưng bô đội đĩa cho CS chỉ vì chút cơm thừa canh cặn CS thí cho chúng.
Chúng gồm đủ: báo chí, nhà văn, nhà thơ, MC, ca sĩ, thương gia, bác sĩ, HO (Sĩ
quan Đàlạt) xưa kia đã gần chết trong trại tù CS, nay nịnh CS để mong được
chúng cho chức vụ. Nhưng bọn vô liêm sỉ, sớm đầu tối đánh này lầm to rồi! Nhiều
anh già HO kiếm khá tiền già liền trốn vợ về VN kiếm những con bé gia đình quá
nghèo phải bán dâm để kiếm sống. Có nhiều anh đã chết ở VN, có anh bị Siđà, có
anh bị cắt bớt bao tử, có anh chết ngay trên bụng gái đêm tân hôn....đủ thứ
không kể xiết. Ở VN ngày nay, gái điếm hằng hà sa số vì không nghề không ngỗng,
thất nghiệp, quay ra làm nhăng làm cuội kiếm tí tiền còm để sống qua ngày. Vốn
tiền không có thì chỉ cái vốn đó là tiện nhưng hỡi ơi, nhiều cô gái dở sống dở
chết vì bệnh hoa liễu và si-đà. Những ngưởi đi du lịch về kể lại, đi tới đâu
cũng thấy nhan nhản gái điếm: tắm ôm, bia ôm, cắt tóc ôm, mát-sa ôm v.v…cứ chi
tiền là có ngay. Đó chính là cái thiên đàng của XHCN mười triệu oan hồn tức tưởi
nằm xuống mới có được!
Sau 30-4-1975, Ngô công Đức về VN qua ngả Hồng Kông, lại được CS cho tái bản tờ
Tin Sáng, được vài năm rồi cũng bị đình bản. CS có dùng y đâu! Sau đó y
đi buôn đồ gốm, đồ sành sứ qua Mỹ. Thời gian sau 30-4-75, NCĐ cũng giao du thân
mật, đánh tennis với Thủ Tướng Việt gian CS bán nước Võ văn Kiệt nhất là thời gian
Kiệt làm Thủ tướng. Nhưng chính Võ văn Kiệt cũng bị VGCS giết thảm vì hứng chí
“lăng ba vi bộ” dù chẳng nhiều. Xin nói
sau.
Như cả thế giới đều biết, bọn VGCS rất quỉ quái, chúng biết rằng không một người
nào ưa chúng nếu biết rõ chúng là CS. Chỉ một cái danh từ CS đã bị khinh
ghét, chưa nói đến khi người ta nhìn thấy những hành động dã man, tàn bạo của
CS.
Có
một bộ mặt na ná như CS nhưng dưới cái tên rất hay ho, rất kêu là chủ nghĩa Xã
hội. Chủ nghĩa Xã hội rất ăn khách vì nguyên thủy nó bênh vực dân nghèo, chống
lại chủ nghĩa thực dân, đế quốc để xây dựng một xã hội công bằng, no ấm, không
còn nạn người bắt nạt người. Marx và Engels đã viết về những lí thuyết hấp dẫn
đó. Jean Jacques Rousseau, Voltaire, Montesquieu, Tôn dật Tiên v.v... cũng đã đặt
những vấn đề tiên quyết của xã hội. Đọc những lí thuyết này, các trí thức miền
Bắc khi xưa và cả VN đều say mê, đều muốn xếp hàng đứng sau lưng Hồ chí Minh
(vì Hồ tự xưng là đi theo chủ nghĩa Xã hội) để thực hiện cho được một thiên
đàng Xã hội chủ nghĩa trong giấc mơ:”Làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu.”
Nhưng rồi, tất cả mọi người đều bị Hồ lừa đau đớn. Hồ và bọn thủ hạ thân tín,
tay sai CS quốc tế đệ tam, đã phản bội tất cả, phản bội Tổ quốc, phản bội các đấng
tiền nhân, phản bội Nhân dân, phản bội những lời đã hứa, Hồ đưa những người
ngây thơ, nhẹ dạ thuần túy yêu nước, yêu dân tộc này vào con đường phục vụ cho
đệ tam quốc tế CS, một chủ nghĩa sắt máu, phi luân, vô gia đình, vô tôn giáo,
vô tổ quốc cũng đồng thời vô độc lập, vô nhân quyền, vô tự do dân chủ và cực kì
vô phúc!
Hồ
và bọn thủ hạ xôi thịt dùng những đồng chí” này làm nấc thang danh vọng và quyền
lực để Hồ và cả bọn leo lên, môi trường là lãnh thổ VN và tiến sang cả Ai lao,
Cam bốt. Hồ và đồng bọn không còn nhìn thấy gì ngoài quyền cao chức trọng do CS
quốc tế ban cho, hậu thuẫn và bảo vệ cho để làm tay sai đắc lực mãi mãi cho
chúng hầu bành trướng chủ nghĩa CS. Hồ và đồng bọn ngồi trên đầu trên cổ nhân
dân VN, ăn sung mặc sướng, hưởng thụ tối đa (hãy đếm thử xem bao nhiêu người
đàn bà đã qua tay Hồ, những cô gái ở tuổi cháu ngoại Hồ; những người đàn bà đã
qua tay Lê Duẩn (vợ Lê Duẩn vì ghen giết Thanh Nga và chồng là Đổng Lân sau một
buổi hát Cải Lương), Lê đức Thọ, Nguyễn hữu Thọ, Trần huy Liệu, Võ nguyên Giáp
và nhiều tên khác không kể xiết) dù có phải dâng đất, dâng biển cho kẻ thù truyền
kiếp cũng được, miễn giữ vững độc quyền toàn trị để tiếp tục hưởng thụ tiền của
và gái đẹp.
Tên
nước, Hồ cũng đặt là “Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa VN”, Hồ giấu bặt cái đuôi Cộng
sản vì e nó quá xấu xa và hung ác, không ai dám đến gần mà Hồ lợi dụng tối đa từ
“xã hội”.
Từ
1945, Hồ không nhận mình là CS, trái lại, để mua cảm tình của Anh, Mỹ, Hồ thường
tự nhận là người QG cho đến sau 1954, Hồ hiện nguyên hình là một con Cobra CS.
(“Hồ chí Minh” là một biệt danh hay bút danh của cụ Hồ học Lãm, một chí sĩ QG,
sau khi cụ mất, Hồ lấy tên Hồ chí Minh cho mình, cả tên Việt Nam Độc lập đồng
minh hội gọi tắt là Việt Minh, Hồ cũng “cầm nhầm”)
Từ
đó chúng ta thấy danh từ “xã hội” (social) đã có một ma lực mạnh mẽ đến thế
nào! Và giữa nó với CS, đường ranh giới chỉ bằng sợi tóc.
Danh từ “xã hội” ngày nay không lừa ai được nữa nhưng từ 1945, những Nguyễn mạnh
Tường, Trần đức Thảo, Trịnh đình Thảo, Hoàng xuân Hãn, Nguyễn đình Thi, Dương
quỳnh Hoa, Nguyễn văn Trấn, Nguyễn Hộ, Huỳnh tấn Phát, Trương như Tảng, Nguyễn
hữu Thọ v.v... và hàng triệu người VN khác, không phải giới trí thức mà chỉ là
giới bình dân ít học như cán binh, cán bộ, nông, công nhân v.v...đã mất trắng cả
cuộc đời chỉ vì hai chữ “xã hội” cộng với nhiều cách khác, âm mưu khác để lừa phỉnh
dối gạt bởi Hồ tặc và đồng bọn.
Nhiều
cụ già ở miền Bắc hiện nay đã tám, chín mươi tuổi, được gọi là “nhà cách mạng
lão thành” trong đó có tướng CS là Nguyễn trọng Vĩnh và con gái ông ta nay đã
phản tỉnh, vì thời trai trẻ đã xung phong theo Hồ đi chiến đấu, nào đánh Pháp,
đuổi Mỹ v.v...vào sinh ra tử, được nhiều bằng khen là anh hùng, là chiến sĩ
gương mẫu v.v...Các cụ già này đến nay vẫn cứ đinh ninh là mình đã chiến đấu
(đúng) vì dân tộc, vì Tổ quốc, rất hãnh diện với những công lao và bằng khen từ
“bác Hồ”.
Nhưng
sự thực quá đau đớn là các cụ này đã bị gạt, đã chiến đấu không công, đã hi
sinh xương máu cho đệ tam quốc tế CS. Tất cả Quân đội Nhân dân trở thành một đạo
quân Lê dương, lính đánh thuê, mà Hồ và bọn thủ hạ đầu nậu đã báo cáo Nga-Tàu để
lấy điểm, hưởng mọi quyền chức, tiền bạc, bổng lộc. Còn các cụ “cách mạng lão
thành” này cả đời nghèo khổ thiếu thốn, đúng là làm cỗ cho người ta ăn trong
khi đó chính các cụ có trọng tội với dân tộc là đã a tòng với Việt gian bán nước
Hồ tặc và đồng bọn như Đồng, Chinh, Duẩn, Giáp, Mười, Anh, Kiệt, Triết, Mạnh,
Dũng vv... dâng biển dâng đất cho Trung cộng và kìm kẹp, hãm hại, bần cùng hóa
đồng bào ruột thịt của mình. Hãy nhìn tài sản bạc tỉ đô-la của bọn đầu nậu và
cái cảnh nghèo túng xơ xác của nhân dân và của chính các cụ là rõ
ngay!
Với những bưng bít
của VC, làm thế nào để các cụ “cách mạng lão thành” này nhìn ra một sự thực, tức
nhìn ra những sai lầm từ đầu của mình khi xưa (kể từ 19-8-1945, đã trót theo Cộng
Hồ) mà ăn năn hối cải và nếu tích cực hơn nữa thì làm cái gì để đới công chuộc
tội với tổ quốc trước khi buông xuôi hai tay trở về với cát bụi? Cái gì đó
không gì khác là xé thẻ đảng như rất nhiều người đã làm. Và nếu biết suy nghĩ
hơn thì cùng nhau đứng lên tiêu diệt bọn chóp bu trả lại quyền cho Dân cứu nước
vì nạn Tàu đô hộ vài ngàn năm nữa đã lù lù ngay trước Mắt.
Ba triệu đảng viên
CS hiện nay cũng cần làm một cuộc “truy tầm căn nguyên” của mình như thế để dứt
khoát định một thái độ, không để cho CS lợi dụng thêm sự ngây thơ cả tin của
mình làm những việc phản lại đất nước và đồng bào nữa! Làm thế nào để ba triệu
người này cải tà qui chánh, đó là bước đầu cần làm của những người đã thức tỉnh
ra khỏi cơn mê, nhất là những nhà
báo.
Khi đã tỉnh cơn
mê, ấy là lúc toàn dân đứng lên phá sập bạo quyền CS, thiết lập chế độ Dân chủ,
Tự do, Nhân quyền trên đất nước thân yêu. Có tiến được mấy bước đó, chúng ta mới
nghĩ đến những bước tiếp theo, bằng không tất cả chỉ là bàn luận suông mà
thôi!
***
TRẠI HÀ TÂY
Câu chuyện được kể
tiếp cũng từ người bạn của Bút Xuân, tạm gọi là anh A như sau đây.
LS Trần văn Tuyên
(TVT) cùng anh A và một số viên chức cao cấp trong Chính phủ VNCH, một số Nghị
sĩ, Dân biểu được đưa từ miền Nam ra trại tù tập trung ở tỉnh Hà Tây, cách Hà Nội
chừng 30km.
Có hai buồng ngủ cho 120 tù nhân, mỗi buồng 60 người. Buồng có hai tầng, dưới
là bệ xi măng, dài bằng thân người, bề ngang mỗi người được khoảng 60-70cm, đồ
dùng cá nhân để trong cái xách tay để ở đầu giường. Trên đầu, cao khoảng
1m là một tầng nữa bằng gỗ cũng mỗi người một khoảng như ở tầng dưới.
Những
tháng đầu các anh em tù nhân chỉ làm vệ sinh và nhặt cỏ xung quanh trại tù. Sau
này, cán bộ CS lập ra các đội công tác như đội gạch, đội ngói, đội rau xanh, đội
mộc, đội nề, đội nuôi cá, đội xây dựng v.v..Việc tẩy não chú trọng vào lí thuyết.
Nhưng trước nhất, mỗi tù nhân phải thành thật khai báo về mình, về ba, bốn đời
cha mẹ, ông bà, ông cố tổ mình trước đã làm những gì? Có phải là “trí phú địa
hào, cần đào tận gốc trốc tận rễ” không? Có phải là quan lại làm tay sai cho đế
quốc Mỹ không?
Nhiều
người cha mẹ chết sớm đâu có biết cha mẹ khi xưa đã làm gì sinh sống, đừng nói
đến ông bà, cụ kị. Vì vậy đa phần phải nặn óc phịa ra cho có chuyện mà là chuyện
vô thưởng vô phạt, không bị tội thêm nhưng cũng có cái mà viết báo cáo cho qua
chuyện.
Có người không quen nghĩ, không quen viết, không quen phịa chuyện nên viết ngắn
xủn thì bọn cán bộ không chịu, bảo rằng anh không thành thật khai báo. Chẳng bù
cho những người viết bản tự thú tràng giang đại hải như ông Võ hữu Thu, (cựu Tỉnh
trưởng Quảng Tín anh ruột chiến sĩ Võ đại Tôn) viết bản tự thú vài nghìn trang,
cựu Bộ trưởng Thông tin Phạm Thái cũng dài không kém.
Như những ai đã từng vào tù Cộng sản (CS), đều biết dù khai vài trăm lần như
nhau, bọn quản giáo, cán bộ vẫn cho là chưa đầy đủ, bắt khai lại. Khi đã khai
ra từ bản đầu tiên, phải ghi sơ lại hoặc cố nhớ để lần sau khai giống thế, nhất
là không mâu thuẫn. Nhiều anh em tù nói rằng chúng đã dùng những bản báo cáo đó
để chùi đít. Dù chùi gì thì chùi, chúng ra lệnh là phải báo cáo, lệnh từ những
thằng cán bộ vắt mũi chưa sạch, ngu dốt i tờ nhưng lên mặt kiêu căng phách lối
kiểu chó nhảy bàn độc.
LS Trần Văn Tuyên cũng sinh hoạt thường nhật như anh em. Bữa đó cò một cán bộ
trẻ từ Hà Nội tới với mục đích y thuyết trình cho anh em tù nghe. Y khoảng 30
tuổi, mặc quần áo dân sự.
Lúc đó là buổi sáng, anh em tù mới được mỗi người một phần tư cái bánh bột mì
luộc. Bánh này hình thù như bánh bao, không nhân, nhạt nhách, chỉ là bột mì pha
bột gạo, củ mì v.v... ngào nước viên tròn, đem hấp hay luộc. Cứ bốn anh một
cái, cử ra một anh để cắt. Khi cắt thật đều thì không sao nhưng nếu cắt phần
to, phần bé thì phải bắt thăm. Anh số 1 được chọn trước nhất, rồi đến anh thứ
hai, thứ ba. Anh cắt (chia) phải lấy sau cùngvới phần bé nhất. Từ đó anh tởn,
những lần sau anh phải ráng mà chia (cắt) cho thực đều kẻo hại đến thân! Một phần
tư cái bánh ăn dè dè mới được hai miếng nhỏ, nhưng vì quá đói, có chút ngọc thực
bỏ vào miệng là quí rồi.
(còn tiếp)
Cựu DB/GS Bút Xuân
Trần Đình Ngọc
No comments:
Post a Comment