Popular Posts

Saturday, September 8, 2012

Chỉnh đốn đảng cũng chết, không chỉnh đốn lại càng mau chết

Chỉnh đốn đảng cũng chết, không chỉnh đốn lại càng mau chết


Nguyễn Nhơn (Danlambao)
- Ngày 5 tháng 1 năm 2012, khi tiếng bom tự chế, tiếng súng hoa cải Đoàn Văn Vươn nổ bùng nơi Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng, kế đến “sự kiện” Văn Giang, Hải Hưng, mấy trăm nông dân liều thân chống lại hàng ngàn tên “thanh gươm, lá chắn” kéo đến “cưỡng chế” cướp ruộng đất, trên Danlambao xuất hiện lá thơ của một người tự xưng là lính canh giữ Đảo Trường Sa.

 

Văn phong cho thấy, đây là một sĩ quan trung cấp trong đơn vị Bộ đội trú đóng Trường Sa. Lá thơ diễn tả tâm sự người lính canh gác, giữ đảo với nỗi niềm thắp thỏm, băn khoăn: Trước mặt, tàu chiến của quân xâm lược Tàu diệu võ, dương oai mà vì tuân thượng lệnh chỉ biết trơ mắt nhìn đầy tủi thẹn! Giữa đêm trường thao thức, nhớ về cha mẹ già nơi làng quê, không biết mai nầy có lâm cảnh bị “cưỡng chế” mất hết nhà cửa, ruộng đất hay không!? 

 

Tổng cục T2, an ninh quân đội cũng biết rõ tâm trạng người lính như vậy nên Quân ủy TW mới phát động phong trào học tập toàn quân “Chống Diễn biến và Tự Diễn biến.” 

 

Cũng vào mùa hè năm ngoái, khi phong trào biểu tình chống xâm lăng Tàu cọng sôi nổi, một cán bộ cao cấp Bộ công an viết một bài “đối thoại” ngắn với tác giả Lê Nguyên trên Danlambao rằng: Các bạn muốn tranh đấu bãi bỏ sự lãnh đạo của “đảng”, chúng tôi muốn “hoàn thiện” đảng để tiếp tục cai trị. Vậy thì, nếu các bạn thắng, chúng tôi sẵn sàng chịu “ đi tập trung giáo dục cải tạo.” Điều khó nghĩ là khi giáp mặt nhau trên trường tranh đấu! 

 

Cho nên Mùa hè năm nay “đảng ta” mới phát động phong trào “phê và tự phê” chỉnh đốn “hoàn thiện đảng” để tồn tại và tiếp tục “độc quyền lãnh đạo.” 

 

Vậy cứ nói thẳng băng rằng: Thử xem giữa hai khuynh hướng “Bải bỏ độc quyền toàn trị cs”“Chỉnh đốn, hoàn thiện đảng”, Ai thắng Ai? 

 

Muốn biết rõ việc nầy thì nên khảo sát tình thế Cộng đảng bên... Tàu. Tại sao? Bởi vì cũng như muôn thuở, từ đời Hồ Chí Minh cho tới bọn hậu duệ ngày nay, muốn biết việc xã nghĩa ta phải nhìn về bên Tàu: Tàu đỏ sư phụ làm sao thì đệ tử xã nghĩa ta bào hao làm y như vậy! 

 

Chỉnh đốn đảng cộng sản bên Tàu

 

Khởi đầu là câu nói như chọc dao vào ruột của Thủ tướng Ôn Gia Bảo: Đảng cộng sản TQ là nơi tập trung tham nhũng! 

 

Đó là tiếng súng lệnh chỉnh đốn đảng Tàu đỏ. Nhưng mà đối tượng là ai, bởi vì như câu nói của nhà họ Ôn, trong nhà họ cộng, ai cũng tham nhũng cả. May một cái là xảy chuyện Bạc bà Cốc Khai Lai vì ghen tương và nghi kỵ người quản gia Ăng lê Heywood, vừa là người “bóp tay, bóp chưn” nên mới hẹn vào khách sạn Trùng Khánh, mời ông chỉ có một ly rượu nhỏ tẩy trần thêm chút xíu cyanure, thạch tín mà lăn đùng ra chết nghẻo.

 

Giám đốc công an Vương Lập Quân, người “biết nhiều chuyện thâm cung, bí sử” nghe thấy, sợ quá, vì sợ ông chủ, trùm thành phố Trùng Khánh, Bạc Hy Lai ra tay “sát nhân diệt khẩu” mới chạy vào thủ phủ Thành Đô, xin vào Lãnh sự quán Mỹ tị nạn.

 

Không biết trong 24 giờ tá túc nơi đó, ông Lập Quân tỉ tê, gởi lại giấy tờ gì, chỉ biết rằng sau đó ông được xa giá của “chín vua” tập thể Bắc Kinh đón rước về Tử Cấm thành rồi biến mất tăm, mất tích. Vậy là Bạc bà xộ khám trước. Bạc ông nối bước theo sau. Mới vừa rồi, Bạc bà Cốc Khai Lai ra hầu tòa, nhận tội, lãnh án “tử hình treo”.

 

Nhưng mà “thấy vậy, không phải vậy” như dưới triều đại cộng sản thường là như thế: Người đứng ra trước tòa nhận tội không phải đích thật Bạc bà Khai Lai mà chỉ là “thế thân” do... phu nhân “thủ Ôn” thuê mướn.

 

Tại sao kỳ lạ vậy? Bởi vì lẽ dễ hiểu: Khai Lai thật mà ra tòa thì con mẻ sẽ khai ra đủ thứ chuyện thối tha đàng sau bức màn đỏ Trung Nam Hải là bễ mặt cả “cửu vương”! Bởi vì chính Ôn Gia Bảo, miệng tố tham nhũng mà lại là tham nhũng có cỡ. 

 

Cũng đừng tưởng rằng: Đây chỉ đơn thuần là thanh trừng tham nhũng, chỉnh đốn đảng. Nó hệ trọng hơn nhiều: Đây là bước khởi phát cuộc đấu đá, tranh giành quyền lực giữa ba bề, bốn bên bọn dzua Bắc Kinh 9 mạng. 

 

Đã đành rằng Bạc Hy Lai là trùm tham nhũng kiêm Đại ca xã hội đen Trùng Khánh, nhưng “bát vương” Bắc Kinh, trừ đệ cửu vương Chu Vĩnh Khang là bố đỡ đầu họ Bạc, hè nhau bứng “chuẩn vương” Bạc Hy Lai là vì lý do nghiêm trọng hơn:

 

Phe An ninh tình báo Chu+Bạc đang lăm le phất cao ngọn cờ “Tân Tả phái” toan tính lập lại cuộc “Đại Cách Mạng Văn Hóa 1967”, dùng “hồng vệ binh” đời mới là bọn xã hội đen càn quét, triệt hạ tất cả thành tựu hiện hành để trở về thời kỳ độc đoán khắc nghiệt Mao Trạch Đông. Hậu quả là dù muốn, dù không, tình trạng chia rẽ trong cửu vương đã đến hồi quyết liệt đến nỗi “chuẩn vương” Uông Dương, người sắp kế vị một trong 9 vua Bắc Kinh, tức là một Ủy viên trong Ủy Ban Thường trực Bộ Chánh Trị Trung ương đảng công khai phát biểu trước Đại hội đảng bộ Tỉnh Quảng Đông rằng: Đảng cộng sản TQ không đem lại hạnh phúc cho nhân dân! Tình trạng nầy cho thấy: Nội bộ chóp bu cọng đảng Tàu đang rối loạn, chia rẽ ngay trước thềm Đại hội đảng toàn quốc nhằm chuyển giao quyền lực cho thế hệ cs mới. 

 

Đó là về phần cộng đảng Tàu. Bây giờ về phía người dân Trung Hoa. Để cho mau lẹ, xin trích dẫn lời xác quyết của học giả Gordon Chang thuộc hệ thống truyền thông Forbes: 

 

Ngày nay, biến đổi xã hội ở Trung Quốc đang tăng tốc. Vấn đề đối với đảng cầm quyền của nước này là mặc dù người Trung Quốc thường không có ý định cách mạng, những hành động đảo lộn xã hội của họ có thể có những tác động mang tính cách mạng bởi vì chúng diễn ra vào thời điểm hết sức nhạy cảm. Tóm lại, Trung Quốc hiện nay quá năng động và đầy biến động đến nỗi giới lãnh đạo của Đảng Cộng sản không thể tiếp tục bám víu. Trong năm đến, ở một nơi nào đó, bất kể là một làng nhỏ hay thành phố lớn, sẽ có một biến cố vượt khỏi tầm kiểm soát và lan nhanh.

 

Vì người dân trên khắp đất nước này có cùng suy nghĩ, ta chẳng nên ngạc nhiên khi họ sẽ hành động giống nhau. Ta đã từng thấy người dân Trung Quốc đồng tâm nhất trí hành động: Vào tháng 6/1989, khá lâu trước khi xuất hiện mạng xã hội, đã có các vụ biểu tình phản kháng ở khoảng 370 thành phố trên khắp Trung Quốc, mà không có ai đứng đầu trên toàn quốc cả.

 

Hiện tượng này đã lan nhanh khắp Bắc Phi và Trung Đông trong năm nay, cho ta thấy rằng tự thân bản chất của thay đổi chính trị trên khắp thế giới đang biến chuyển, gây mất ổn định ngay cả những chính quyền độc tài có vẻ vững chắc nhất. Trung Quốc không thể nào tránh khỏi làn sóng “dân nổi can qua” này, như ta thấy qua cách Bắc Kinh phản ứng quá mức đối với những cuộc biểu tình có tên gọi “Hoa Nhài” hồi mùa xuân năm nay. Đảng Cộng sản Trung Quốc từng là người thụ hưởng những xu thế toàn cầu, nay lại là nạn nhân của những xu thế đó.

 

Vậy liệu Trung Quốc có sụp đổ không? Các chính quyền yếu kém có thể tại vị lâu dài. Giới chính trị học, vốn thích lý giải điều không thể giải thích được, cho rằng cần phải hội đủ nhiều yếu tố mới dẫn đến sụp đổ chế độ, và Trung Quốc hiện đang thiếu hai yếu tố quan trọng nhất: một chính quyền bị chia rẽ và một lực lượng đối lập mạnh.

 

Vào lúc mà những thách thức hệ trọng đang tăng chồng tăng chất, Đảng Cộng sản Trung Quốc sắp bắt đầu sự chuyển giao [thế hệ] chính trị trong nhiều năm, do đó thiếu chuẩn bị kỹ càng cho những vấn đề mà Đảng phải đương đầu. Hiện đã có những phân hóa rõ rệt trong hàng ngũ chóp bu của Đảng, và phản ứng chậm chạp của giới lãnh đạo trong những tháng gần đây (khác hẳn phản ứng nhanh như chớp hồi năm 2008 đối với những khó khăn kinh tế ở nước ngoài) cho thấy tiến trình ra quyết định ở Bắc Kinh đang rệu rã. Vậy ta có thể khẳng định yếu tố thứ nhất: chính quyền bị chia rẽ. 

 

Còn về chuyện có một lực lượng đối lập, Liên Xô suy tàn mà đâu cần có đối lập gì cho cam. Trong thời đại biến động hơn nhiều của chúng ta, chính quyền Trung Quốc có thể tan rã giống như những chế độ chuyên quyền ở Tunisia và Ai Cập. Như ta thấy rõ qua “cuộc nổi dậy công khai” ở làng Ô Khảm (Wukan, 烏坎) thuộc tỉnh Quảng Đông trong tháng 12 này, người dân có thể nhanh chóng tự tổ chức – như họ từng làm quá nhiều lần kể từ cuối thập niên 1980. Dù sao đi nữa, nay đâu còn cần đến một cỗ máy vận hành trơn tru để đánh sập một chế độ trong thời đại cách mạng không có lãnh tụ này.

 

Mới đây thôi, mọi thứ quá thuận lợi cho giới quan lại ở Bắc Kinh. Nay, thuận chẳng còn, lợi cũng không. Đúng là tôi đã tiên đoán sai. Thay vì năm 2011, Đảng Cộng sản Trung Quốc hùng mạnh sẽ sụp đổ vào năm 2012. Cược gì tôi cũng cược.” 

 

Cũng xin nói thêm ở đây, bài viết kể trên là vào đầu năm 2012, khi đó chưa xảy ra hai sự kiện quan trọng: 

 

1/ Sự kiện Bạc Hy Lai xác nhận rõ hơn nữa về sự kiện “chính quyền bị chia rẽ.” 

 

2/ Sự kiện Khải Đông, Giang Tô khi hàng trăm ngàn dân “tự phát” tràn ngập khu Hành chánh Thành phố, lôi cổ tên Bí thư thành ủy, lột áo, tống ra đường phố. Sự kiện nầy xác nhận rõ thêm về tính chất “Cách mạng Đại chúng” không cần lãnh tụ trong thời đại “truyền thông Điện tử”. 

 

Cho nên mới nói: Chỉnh cũng chết, không đốn cũng chết là vì thế! 

 

Đó là “mô hình” Tàu cọng đại ca. Bây giờ là phóng chiếu vào chú nhỏ xã nghĩa An nam ta. 

 

Chỉnh đốn cộng sản An Nam ta

 

Nếu như mùa xuân năm nay, Tàu cộng khởi phát “chỉnh đốn,” đầu hè năm nay, xã nghĩa ta cũng đốn, cũng chỉnh. Tuy rằng là làm ăn cò con theo thân phận nô tài, nhưng cũng ồn ào, bề thế! 

 

Khởi đầu là vụ ngâm tôm Vinashin. Ba Dũng né hoài nay đến hồi dứt điểm: Tay em Phạm Thanh Bình, tổng giám đốc Vinashin, bị thí chốt với bản án 20 năm tù giam. 

 

Cha con ba Dũng đâu thể chịu thua: Bề hội đồng luôn con chim Hoàng Yến, đại biểu QH, của chủ tịt nước “tư Sang sâu,” tống cổ ra khỏi “Cuốc hội” bù nhìn. 

 

Sang sâu trả đủa lại: Ra lệnh bắt Phạm Chí Dũng, cục trưởng cục Hàng hải kiêm chủ tịt HĐQT Vinalines về tội mua tàu phế thải cho chìm, lấy tiền chia chát. “Ai đó” thông tin cho chú Dũng con ôm tiền bỏ trốn mất. Vừa rồi có tin chú Dũng con bị Interpol bắt ở bên Cao Miên, tống giải hồi xứ. Báo “lề đảng” biểu dương: Chính “thủ” ba Dũng chỉ đạo việc bắt giữ nầy. 

 

Việc làm trật vuột như vậy nên rút kinh nghiệm kỳ nầy làm ăn cẩn thận hơn. Dư luận đồn đãi rằng: Trong việc chỉ đạo bắt “bầu Kiên”, trùm nhà băng, cánh tay mặt của ba Dũng, “nhị vị” “Tổng Bí” Lú và “Chủ tịt nước” Sang sâu đã phải di tản chiến thuật vào tận Bộ Quốc phòng, lập bộ chỉ huy hành quân cho an toàn rồi mới giám ra lệnh cho bộ trưởng công an Trần đại Quang vây bắt bầu Kiên và bộ sậu! 

 

Sự kiện nầy nổ bùng gây chấn động cả nước và hải ngoại, nhất là giới nhà băng và thị trường chứng khoán. Nay tình thế có mòi dịu xuống, nhưng xem chừng giống như giông bão: Yên lặng tụ lực trước khi nổi dậy tàn phá. 

 

Cũng giống như bên Tàu, “các sự cố” kể trên chỉ là bề mặt của “chỉnh chỉnh, đốn đốn.” Chìm sâu bên dưới, bên trong thâm cung Ba Đình, bộ ba “ngự lâm pháo thủ đỏ” Sang sâu, Trọng lú, Thủ ba Dê đang tuốt kiếm, giương cung, lừa thế hạ bệ nhau tranh quyền, đoạt vị. 

 

Có điều bên Tàu, cửu vương Bắc Kinh giỏi hơn Bầy Cá Tra ao Ba Đình, hạ bệ luôn một “chuẩn vương” Bạc Hy Lai và bộ sậu. Còn bên An nam, bọn nô tài cá tra yếu quá, chẳng những không động được cọng lông của ba Dũng mà ngay cả bọn đàn em râu ria cũng vặt lông trầy trà, trầy trật! Cho nên sự thể lộ liễu, không còn thể thống gì, giống như các vua cởi truồng múa may cho bàng dân, thiên hạ xem: 

 

Vừa rồi trên Net, loan truyền cái clip động trời: Tổng Biên tập Báo Đại Đoàn Kết Đinh Đức Lập oang oang tố cáo đích danh trùm Tổ chức Trung ương đảng Tô huy Rứa, a tòng với (hạ) tướng công an Trần đại Quang, ủy viên Bầy Cá Tra, ép bán Trụ sở của Tòa báo trên “đất vàng” Đà Nẵng. 

 

Chuyện miếng đất vàng thì nhỏ xíu, nhưng sự thể phản ảnh triều đình nhà vẹm đang trên đà: “Quân hồi vô phèng,” nghĩa là bộ hạ của các dzua cá tra mạnh ai nấy tố cáo bênh chủ nấy loạn xà ngầu. 

 

Thôi thì chuyện nhà vẹm đấu đá nhau giống như chuyện thường tình dưới huyện, cứ để trối thây chúng. 

 

Bây giờ nói về chuyện người dân. Chỉ tính từ mua hè năm ngoái đến nay, mới hơn một năm mà tình thế biến chuyển thật mau lẹ. 

 

Kể từ khi tiếng bom, tiếng súng hoa cải Đoàn Văn Vươn ngày 5 tháng giêng 2012 đến nay, phong trào chống “cưỡng chế” cào nhà, cướp đất lan rộng từ Hải Phòng vòng qua Văn Giang, Hải Hưng, xuôi xuống Vụ Bản, Nam Định, xuôi vào Cồn Dầu, Đà Nẵng, vào tận Saigon với Thủ Thiêm máu hòa nước mắt, rồi xuống tận Cái Răng, Cần thơ đầy tủi nhục với hai người phụ nữ khỏa thân giữ nhà, giữ đất! Rồi đây, đầu năm 2013, khi hàng loạt giao kèo giao ruộng đất mãn hạn, hàng triệu hộ dân đứng trước nguy cơ “cưỡng chế” chưa biết sự thể ra sao? Nếu như tức nước, vở bờ thì... nông dân nổi loạn là dễ hiểu. 

 

Trong phiên họp Bộ Thương binh - Lao động- Xã hội đầu năm nay, tể ba Dũng phán: Năm ngoái có trên 900 cuộc đình công. Năm nay, các “tòng chí” phải “phấn đấu” giảm bớt xuống. Bớt không thì chưa ai thống kê cho biết, nhưng mà qui mô của các cuộc đình công hiện nay lớn hơn, tiêu biểu cuộc đình công ở khu kỹ nghệ Bĩm Sơn, Thanh Hóa với 8 ngàn công nhân tham dự, kéo dài trong một tuần lễ, với thái độ quyết liệt. Mới đây, cuộc đình công ở xưởng may mặc Thị xã Thủ Dầu Một với vài ngàn công nhân, kéo dài một tuần lễ và không khí căng thẳng. Tóm lại, tình hình công nhân tranh đấu xem chừng giống như chiến thuật Mỹ dội bom Hà Nội năm xưa: More bombs on less targets, nghĩa là ít cuộc đình công hơn nhưng qui mô lớn hơn, thời gian kéo dài hơn và cương quyết hơn. Rồi đây, khi các cuộc khuynh đảo hệ thống ngân hàng kiểu “bầu Kiên” vừa rồi liên tiếp nổ ra, đưa tới suy sụp kinh tế, thất nghiệp tràn lan, công nhân chịu đói không thấu thì... Hỗn loạn cũng là dễ hiểu. 

 

Mùa hè năm ngoái nỗ ra 11 cuộc biểu tình lịch sử chống Tàu xâm lăng. Mùa hè năm nay, chỉ tổ chức được 4 cuộc rồi bị tà quyền bao vây, ngăn chặn ráo riết phải ngưng lại. Nhưng vì bị áp chế không khoan nhượng như vậy nên xảy ra phản ứng cương quyết hơn khi những người yêu nước đặt vấn đề thẳng thừng, không nể nang. Nói theo cách nói của ông Hà Sĩ Phu: Vua đã cởi truồng, dân không cần giữ lễ rằng: “đảng” đứng về phía chống xâm lăng hay là phía 16 chữ vàng, 4 tốt phản dân, hại nước? 

 

Đến nước nầy thì khi Tàu cộng chánh thức công bố bản văn Hiệp ước Thành Đô 1990 để đòi bàn giao lãnh thổ An Nam Đô hộ phủ thì... 

 

Một là toàn dân nổi lên lật đổ bọn mãi quốc cầu vinh. 

 

Hai là những người như hai người sĩ quan trẻ quân đội và công an kể trên đầu bài sẽ cùng quân đội và kể cả giới trẻ có hiểu biết trong hàng ngũ công an sẽ nổi lên làm loạn, dứt trừ bọn 16 chữ vàng, 4 tốt. 

 

Nói tóm lại, ngụy quyền cộng sản hiện nay đang ngấp nghé trên bờ vực thẩm: Bên trong nội bộ đấu đá, bên ngoài Tàu phù kê dao kề cổ, dân tình bất phục, họa diệt vong hiện tiền. 

 

Cho nên mới nói: Chỉnh đốn thời cũng chết. Không đốn lại càng mau chết là vì thế! 

 

Để kết thúc, một lần nữa cùng nhau xướng đọc Bình Ngô Đại Cáo

 

“Việc Nhân Nghĩa cốt ở yên dân 

Quân điếu phạt chỉ vì khử bạo” 

… 

“Đem Đại Nghĩa để thắng hung tàn 

Lấy Chí Nhân mà thay cường bạo” 

 

 

Nguyễn Nhơn

danlambaovn.blogspot.com

 

To:
From:
Date: Thu, 6 Sep 2012 14:47:41 -0700


Subject: [NguyenQuangDuy01] Bài mới " Trương Tấn Sang Qua Vụ Bầu Kiên”

 

Quý Bạn Đọc Thân mến

Bài mới xin gởi đến quý vị rất mong được phổ biến rộng rãi.

Nguyễn Quang Duy

Trương Tấn Sang Qua Vụ Bầu Kiên.

Nguyễn Quang Duy

 

Đối với đảng Cộng sản Việt Nam ngày 2 tháng 9 hằng năm là một ngày vô cùng quan trọng, ngày cướp được chính quyền. Nó quan trọng đến độ Lê Duẩn không dám loan báo Hồ chí Minh chết đúng ngày này.

 

Năm nay thì ngược lại. Không khí được thay đổi bằng những màn đấu đá tranh giành quyền lực. Ngày 20 tháng 8 công an đến tận nhà còng tay hai ông “trùm tài chính” Nguyễn Đức Kiên và Lý Xuân Hải. Tiếp đến là cảnh người rút tiền, người bán cổ phiếu, người bàn ra, kẻ tán vào, tưởng đâu cả một hệ thống ngân hàng và tài chính Việt Nam đến hồi sụp đổ. Chẳng mấy ai còn quan tâm đến ngày “Quốc Khánh” của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

 

Đến nay cũng chưa rõ hai ông Kiên và Hải phạm tội gì ? Tướng công an Phan Văn Vĩnh cho biết “Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã chỉ đạo lực lượng công an cần khởi tố, điều tra để đấu tranh, ngăn chặn các hành vi vi phạm pháp luật nhằm thâu tóm ngân hàng, gây mất ổn định hoạt động ngân hàng.” Nhưng đó có phải là tội hay chỉ là lý do ?

 

Tin khác lại cho rằng ông Kiên cấu kết với ông Hải lấy tiền Ngân Hàng Á Châu làm vốn cho ba công ty do ông Kiên đứng tên.

 

Vì thiếu công khai minh bạch lại nhiều quyền lực quyền lợi, người làm trong ngành ngân hàng tại Việt Nam ai lại không có tội. Không thụt két thì rửa tiền. Không lạm dụng quyền lực thì tham nhũng, bán thông tin. Đó là nhân viên bình thường còn ông “trùm” Bầu kiên thì phải biết mua vua bán chúa.

 

Dư luận cho rằng Bầu kiên là tay chân Nguyễn Tấn Dũng, giầu là nhờ tham nhũng và rửa tiền. Nên ngay khi Bầu Kiên bị bắt nhiều người đã tin rằng phe cánh của Nguyễn Tấn Dũng bị phe cánh của Trương Tấn Sang và Nguyễn Phú Trọng hạ độc thủ. Thậm chí có người tung tin chế độ Nguyễn Tấn Dũng sẽ sụp đổ và phe cánh Nguyễn Tấn Dũng đang bỏ của chạy lấy người.

 

Đến ngày 23 tháng 8 Trương Tấn Sang tung một bài viết được báo Tuổi Trẻ đặt tựa đề “Phải biết hổ thẹn với tiền nhân”. Tựa đề xem thật hấp dẫn nhưng khi xem xong thì dư luận khen ít chê nhiều.

 

Ở thời điểm hệ thống ngân hàng tài chính gần như sụp đổ đúng ra ông Sang nên viết bài “Phải biết hổ thẹn với tiền của nhân dân”. Mà lạ thật tòan bài viết không tìm ra hai từ “tham nhũng”, ngược lại ông Sang đổ mọi “tiêu cực” là mặt trái của kinh tế thị trường. Bài viết này xin được chia sẻ cùng bạn đọc tình hình đất nước hiện nay và vài nhận định về nhân vật Trương Tấn Sang.

 

Ngân Hàng qua vụ Bầu Kiên

Nếu bàn tay vô hình của thị trường là tòan hảo thì đã không có mặt trái và đâu cần đến nhà nước làm gì. Nhưng bản chất của con người là chạy theo lợi ích cá nhân, ích kỷ hoặc có thể không biết đến lợi ích của mình đụng chạm đến lợi ích người khác hay lợi ích xã hội. Nói cách khác hành xử ích kỷ thường không mang đến lợi ích tối đa cho chính họ, cho xã hội, và chính vì thế chính phủ mới được thành hình.

 

Các chính phủ dân chủ hình thành dựa trên Hiến Pháp, một bản hợp đồng giữa các cá nhân trong xã hội. Hiến Pháp quy định phương cách thành lập chính phủ, cũng như quyền hạn và bổn phận của chính phủ.

 

Riêng về lãnh vực tài chính, chính quyền thường được quyền thu thuế, quyền vay mựơn, quyền cho phép khai thác tài nguyên và độc quyền ấn hành tiền. Để có được những quyền này chính phủ phải đề ra những chính sách và những đạo luật tạo ổn định xã hội và an sinh công cộng.

Ngân hàng Nhà nước giữ việc phát hành, quản lý tiền tệ và soạn thảo các chính sách liên quan đến tiền tệ, soạn thảo các dự thảo luật kinh doanh ngân hàng và tổ chức tín dụng, cho phép thành lập các ngân hàng và tổ chức tín dụng, quản lý các ngân hàng thương mại... vì thế vụ Bầu Kiên trực tiếp trong quyền hạn và trách nhiệm của Ngân hàng nhà nước.

Theo luật Việt Nam, để tránh tình trạng ngân hàng thương mại không đủ tiền mặt hòan trả khách hàng, mọi Ngân hàng tư nhân cần giữ một khỏan tiền mặt dự trữ bắt buộc theo quy định của Ngân Hàng Nhà Nước. Khi ngân hàng tư nhân không đủ tiền mặt thì Ngân Hàng Nhà Nước có bổn phận phải phát hành thêm tiền mặt để “cứu” ngân hàng tư nhân không bị phá sản. Ngân Hàng Nhà nước còn được xem là người cho vay cuối cùng (the lender of last resort).

Đó là chính sách đã thành luật tại Việt Nam. Trong trường hợp khách hàng Ngân Hàng Á Châu đổ xô rút tiền khi nghe tin Bầu Kiên bị bắt thì bổn phận của Ngân Hàng Nhà nước là phải đứng ra cho vay “tiếp cứu”. Chính sách này có khuyết điểm là khi Ngân Hàng Nhà Nước phát hành thêm tiền sẽ gây ra lạm phát ảnh hưởng đến tòan xã hội.

Tại Úc trên 20 năm nay chính phủ đề ra một định mức tối đa là 3 phần trăm lạm pháp do đó hệ thống ngân hàng đã được cải tổ, Ngân Khố không còn giữ vai trò tiếp cứu các ngân hàng bị phá sản. Các ngân hàng tư nhân đều cạnh tranh một cách tự do, vay mượn lẫn nhau hay trên thị trường quốc nội và quốc tế. Khi một ngân hàng thiếu khả năng thanh tóan và phá sản, thì ngân hàng khác hay công ty thanh lý đứng ra thâu tóm và hòan trả tiền vay cho khách hàng.

 

Thống đốc Tồi

Vụ Bầu Kiên còn đang nóng hổi thì dư luận Việt Nam lại rộ lên việc Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn Văn Bình được tạp chí Thế Giới Thương Mãi (Global Finance) xếp hạng thống đốc kém nhất thế giới. Tạp chí này đánh giá nhân vật qua các lĩnh vực như kiểm soát lạm phát, thực hiện mục tiêu tăng trưởng kinh tế, ổn định tiền tệ, quản lý lãi suất, quyết tâm đối chọi với sự can thiệp chính trị và duy trì sự độc lập của mình. Nhưng qua vụ Bầu Kiên chúng ta có thể xếp ông là một Thống đốc tồi.

Ngày 25/08/2012, được báo Thanh Niên hỏi tại sao Ngân Hàng Nhà Nước can thiệp để cứu Ngân Hàng Á Châu không để ngân hàng này phá sản, ông Nguyễn Văn Bình thay vì nói về chính sách và luật pháp Việt Nam lại quay sang đổ thừa : ”Do dân trí, tập quán ở Việt Nam chưa cao như ở một số nước. Rất nhiều người dân hiện nay đi gửi tiền nhưng cũng không để ý đó là Ngân Hàng tốt hay xấu. Có khi chỉ vì Ngân Hàng này ở ngay đầu ngõ nhà mình nên mang tiền đến gửi cho thuận tiện. Nên cách làm của chúng tôi là tái cấu trúc từ bên trong để Ngân Hàng lành mạnh lên. Nhưng đến một giai đoạn nào đó, khi nền kinh tế phát triển, mặt bằng pháp luật hoàn thiện hơn, dân trí cao hơn, tiềm lực của hệ thống tài chính mạnh hơn thì cũng phải sẵn sàng cho phá sản những Ngân Hàng yếu kém.”

Việc quản lý không để ngân hàng thiếu khả năng thanh tóan mang nhều nợ xấu là nhiệm vụ của Ngân Hàng Nhà Nước thế mà ngài Thống Đốc nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam lại đổ cho dân chúng có tiền thì phải có “dân trí” để chọn “Ngân Hàng tốt hay xấu.”

Và thật hết sức buồn cười khi trước đó cũng chính cửa miệng của ngài Thống Đốc đã trả lời phóng viên báo Thanh Niên như sau: “Cô nói đúng, trước khi sự việc này xảy ra thì ACB (Ngân Hàng Á Châu) được cả các tổ chức trong nước và quốc tế đánh giá là một trong những Ngân Hàng có chất lượng hoạt động vào loại tốt nhất Việt Nam. Hoạt động giám sát của Ngân Hàng Nhà Nước cũng cho thấy, các chỉ tiêu an toàn của Ngân Hàng này luôn luôn đạt và vượt chuẩn.”  Chẳng khác nào ngài Thống Đốc báo cho mọi người biết hãy giữ tiền mặt, ngọai tệ, vàng, tốt nhất là chuyển ngân ra ngọai quốc hay gởi tiết kiệm trong các ngân hàng ngọai quốc, đừng tin vào hệ thống ngân hàng và tài chính Việt Nam, tất cả các ngân hàng tại Việt Nam đều xấu cả !!!

Ông Thống Đốc đã kém vì không hiểu chính sách và luật pháp Việt Nam, vì thiếu hiểu biết về tâm lý quần chúng và tồi vì chuyên đổ trách nhiệm cho dân. Thế mới thấy “quan trí” Việt Nam vừa kém lại vừa tồi và càng lên cao càng kém lại càng tồi.

Mời bạn đọc tiếp tục nhận xét về cái kém và cái tồi của ngài chủ tịch nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Trương Tấn Sang.

 

Cộng Hòa Giả Hiệu

Trong dịp “Cách Mạng Mùa Thu” năm 2005, người viết đã phổ biến bài “Trưng Cầu Dân Ý: Ý Đảng Hay Ý Dân ?” có phân tích và tiên đóan về tình trạng tham nhũng tại Việt Nam.

Ngày 2 tháng 9 năm 1945, Hồ chí Minh đọc tuyên ngôn khai sinh nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Cộng Hòa có nghĩa là mọi người đều bình đẳng. Thế mà đứng đằng sau cái bóng của Cộng Hòa là đảng Cộng sản, chủ trương đấu tranh giai cấp và lấy sự trung thành với đảng làm căn bản chia chác quyền lực và quyền lợi.

Sau đó thì Chủ Tịch đảng và nhà nước Hồ Chí Minh lại đặt mình trên cả Hiến Pháp. Điều thứ 49 của Bản Hiến Pháp 1946 cho phép Hồ chủ tịch những quyền hạn tối cao, quyền lực tối thượng. Còn điều thứ 50 lại hết sức phi lý "Chủ tịch nước Việt Nam không phải chịu một trách nhiệm nào, trừ khi phạm tội phản quốc." Thế rồi sau đó ít lâu Hồ chí Minh sang Tầu sang Nga cõng rắn về và từ đó sản sinh một đàn rắn tồn tại đến ngày nay.

Khi đã nắm được quyền hành, đảng Cộng sản dùng bạo lực để cưỡng đoạt hòan tòan quyền làm chủ đất nước cuả người dân. Thay vì dân chủ cộng hòa, đảng Cộng sản lấy cương lĩnh của đảng làm Hiến Pháp, lấy quyết định của đảng làm luật pháp.

Tất cả những đặc quyền và đặc lợi, về kinh tế, ngân hàng, tài nguyên, đất đai, y tế, giáo dục ..., đều được đặt dưới sự kiểm soát và quản lý cuả những người cộng sản. Giới cầm quyền bổ nhiệm những người trung thành với đảng với lãnh tụ đảng vào những chức vụ có quyền lực để tóm thu quyền lợi. Hậu qủa là các hoạt động chính trị bao che, bè phái, ràng buộc gia đình, dòng họ, bạn bè, ... Dẫn đến tình trạng sứ quân xâu xé đất nước như hiện nay.

Tham nhũng chẳng qua chỉ là một sự phân phối các phúc lợi tập thể, các tài sản quốc gia,... giữa một số các đảng viên với nhau. Và cũng không ngoài mục đích bảo vệ lẫn nhau hay bảo vệ đảng. Không riêng gì Việt Nam, mọi quốc gia bị cộng sản chiếm đóng Nga, Tàu, Đông Âu, Cu Ba, Bắc hàn, Lào … đều có chung một hòan cảnh.

Những điều được viết bảy năm về trước nay đã rõ như ban ngày. Tiền đi cạnh quyền. Từ quyền chuyển thành tiền. Từ tiền lại biến hóa ra quyền. Sức mạnh quyền tiền là sức mạnh để bảo vệ chế độ. Nguyễn thanh Phượng con Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Đức Kiên, Nguyễn Đăng Quang, Hồ Hùng Anh, Trầm Bê, Thái Hương và hằng trăm hằng vạn các đại gia khác gắn bó với chế độ cộng sản như một đàn sâu ra sức đục khóet quốc gia.

Con sâu Bầu Kiên bị bắt, động đến cả rừng sâu và đến sự sống còn của “Đảng” của chế độ. Việc bắt sâu Bầu Kiên để lộ ra mọi yếu kém của nền tài chính, kinh tế, chính trị Việt Nam và cho thấy mọi cải cách hay cải tổ chỉ là ảo tưởng. Chống tham nhũng cũng chính là chống lại một đảng cầm quyền gắn bó với nhau bằng lợi ích (nhóm lợi ích). Và cũng vì sợ mất đảng trong bài luận văn Trương Tấn Sang đã không dám đá động đến hai từ “tham nhũng” mà lại tồi bại lý luận “tiêu cực” là mặt trái của kinh tế thị trường.

 

Trương Tấn Sang “sợ lạnh”

Trong bài có đọan Trương Tấn Sang tả tình như sau: “Có những việc tưởng như đơn giản, tưởng như dễ giải quyết, không phải là khó khăn, nhưng khi thực hiện thì đụng đâu cũng vướng vì nó không phải là một bài toán trên lý thuyết đơn thuần mà là xã hội với đủ sắc màu, với những cách nghĩ, những quyền lợi, những ứng xử khác nhau, chằng chịt, cái này níu bám và kìm giữ cái kia; cái “chăn ấm” vô tình kéo sang bên này thì bên kia bị “lạnh”... Xuất hiện những người có tư tưởng xa lạ, chỉ luôn luôn rình rập mọi sơ hở để chống đối, để “chọc gậy bánh xe”, thậm chí để “cõng rắn cắn gà nhà”...

Sau sáu mươi bảy năm cầm quyền đảng Cộng sản đã tước hết mọi quyền lực và quyền lợi của người dân. Cái “chăn ấm” là của đảng. Trước đây tất cả đều do bàn tay của đảng: đảng muốn nó sang bên này thì bên này được ấm, đảng muốn kéo nó sang bên kia thì bên khi được ấm. Ai không vào “Đảng” thì chịu lạnh. Chống “Đảng” thì bị tiêu diệt. Nay đã khác cái chăn đã bị vài nhóm người thâu tóm, từ đó mới đâm ra công khai đánh đấm cấu xé lẫn nhau.

Diễn giải theo lối bình dân thì lợi quyền như miếng bánh. Miếng bánh không đựơc chia đều mới dẫn đến đấu đá lẫn nhau. Người thua vẫn chỉ là người dân thấp cổ bé miệng.

 

Trương Tấn Sang “cõng rắn cắn gà nhà”

Nội dung bài luận văn của Trương Tấn Sang chỉ để tung hô ba khẩu hiệu đòan kết, hòa hợp và thống nhất. Khi hô khẩu hiệu về đòan kết Trương Tấn Sang lại để lộ bản chất bán nước như sau: “Đó là bài học về tăng cường củng cố đoàn kết - đoàn kết toàn Đảng, toàn dân tộc, đoàn kết quốc tế, đoàn kết là truyền thống quý báu và nguồn sức mạnh to lớn của cách mạng nước ta. Đó là bài học về sự lãnh đạo đúng đắn của Đảng, nhân tố hàng đầu quyết định thắng lợi của cách mạng Việt Nam... Những bài học này, nếu được toàn Đảng, toàn dân và toàn quân ta, ai cũng quán triệt thực hiện trên thực tế, không phải chỉ là những khẩu hiệu suông, thì bất cứ khó khăn nào chúng ta đều có thể vượt qua!”.

Chủ nghĩa cộng sản là chủ nghĩa quốc tế. Đảng Cộng Sản là một đảng Quốc Tế. Cách Mạng Mùa Thu là một cuộc cách mạng quốc tế. Nó đưa Việt Nam vào guồng máy cộng sản quốc tế. Vì quan niệm như thế nên Trương tấn Sang vẫn tin rằng phải “tiếp tục con đường Cách Mạng Tháng Tám” và muốn tiếp tục con đường này phải “đòan kết quốc tế”. Mà quốc tế cộng sản thì nay chỉ còn 5 nước Cuba, Bắc Hàn, Lào, Việt Nam và Trung cộng.

Tòan bài luận văn, Trương Tấn Sang không nhắc đến tình hình biển đảo biên giới Việt Nam đang bị Trung cộng lấn chiếm, đến tình trạng tài nguyên đất đai Việt Nam bị bán cho Tầu, tình trạng Trung cộng cướp bóc ngư dân, phá họai nền kinh tế quốc gia. Đã không lên tiếng thì thôi Trương Tấn Sang còn kêu gọi “đòan kết quốc tế cộng sản” thì có khác gì Tấn Sang công khai kêu gọi xóa bỏ biên giới Việt Nam. Rõ ràng Trương Tấn Sang đang “cõng rắn cắn gà nhà”.

Tham nhũng là tội trước pháp luật. Còn bán nước là tội trước dân tộc. Kẻ bán nước không phải chỉ hổ thẹn với tiền nhân như Trương Tấn Sang đã biết mà còn bị muôn đời nguyền rủa. Quay về với dân tộc là con đường duy nhất cho những người bán nước như Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng và tập đòan cộng sản.

 

Trương Tấn Sang mơ Thời Chiến Tranh …

Làm người ai lại không mong ước có hòa bình. Nhất là người Việt Nam mấy mươi năm qua, hết đánh Nhật, đánh Tây, rồi nội chiến lại sang đánh Cam Bốt đánh Tầu. Đảng Cộng sản không sợ chiến tranh nhưng người Việt khi nghe đến chiến tranh đều tỏ ra ngao ngán.

Thế mà ông Trương Tấn Sang lại ao ước mang phương cách, lề lối, tư duy của chiến tranh vào cuộc sống ngay nay. Ông viết: “Niềm tin “kháng chiến nhất định thắng lợi” trong hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc năm xưa, phải được thể hiện bằng niềm tin mới “sự nghiệp công nghiệp hóa - hiện đại hóa đất nước, xây dựng và bảo vệ vững chắc Tổ quốc Việt Nam XHCN nhất định thành công” trong giai đoạn hiện nay!” Ông ao ước vì nhờ có chiến tranh đảng Cộng sản đã tiêu diệt được mọi niềm tin mọi ý kiến khác biệt.

Nhưng niềm tin và ý kiến khác biệt với đảng Cộng sản, sau chiến tranh lại phục hồi sống dậy. Quá trình này đã từng nhiều lần bị ông Trương Tấn Sang phê phán và khép những từ như diễn biến hòa bình, tự diễn biến, tự chuyển biến. Quá trình này càng lúc càng nhanh hơn, càng mạnh hơn nhất là sau vụ Bầu Kiên bị bắt.

 

Kết Luận

Qua bài luận văn tả tình “Cách Mạng Mùa Thu” của Trương Tấn Sang, bạn đọc dễ nhận thấy chỉ vì yếu kém về mọi mặt ông Sang đâm ra lo sợ thay đổi, sự lo sợ biến ông thành tồi bại không dám nhìn nhận sự thật, rồi trở nên bảo thủ và chấp nhận làm tay sai cho Tàu cộng. Không phải chỉ riêng Trương Tấn Sang mà tất cả giới cầm quyền cộng sản đều “cá mè một lứa” như thế.

Việc những người cộng sản công khai đấm đá lẫn nhau vẫn chỉ là những chuyện nội bộ và vì quyền lực quyền lợi cá nhân. Bài học Nga và Đông Âu cho thấy con đường duy nhất là tòan dân phải đứng dậy thì mới có thể giành lại được chính quyền.

Và bài học từ Nga và Đông Âu cũng cho thấy, khi nội bộ các đảng Cộng sản (Nga, Đông Âu) và khi các đảng viên cộng sản công khai đấm đá lẫn nhau là lúc để tòan dân liên kết đứng lên làm cách mạng dân tộc, xây dựng một Việt Nam độc lập, tự do, dân chủ và phú cường.

Nguyễn Quang Duy

Melbourne, Úc Đại Lợi

6/9/2012

 

No comments:

Post a Comment

Featured Post

NHỮNG KHÔI HÀI VỀ . . . Chữ Nghĩa Việt Cộng.

  NHỮNG KHÔI HÀI VỀ . . . Chữ Nghĩa Việt Cộng. 1. - Ai cũng biết VC là vua chơi chữ, lúc chúng ...

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List